Nghê Quảng cảm kích v ạn phần.
Cho nên lão tuyệt đối không bài xích đề nghị này của Tuyết Nguyệt, lão cũng không biết quan hệ giữa Tuyết Nguyệt cùng Dương Khai rốt cuộc là như thế nào nhưng nếu Tuyết Nguyệt nói như vậy hiển nhiên là muốn đứng về phía Dương Khai.
Sauk hi đáp xuống Nghê Quảng hướng về phía Quỷ Tổ hơi gật đầu, Quỷ Tổ khẽ cười một tiếng đáp lại.
Hai cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh trong khoảnh khắc liên thủ lại một khối.
Sắc mặt Tử Long càng thêm khó coi,
Lão đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn chằm chằm Quỷ Tổ cùng Nghê Quảng, trong lòng phập phồng.
Lão biết nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Bất Lão Thụ này không có phần mình rồi, hai vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh liên thủ đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhưng dù vậy cũng không thể để bọn họ dễ dàng đắc thủ.
Tử Long trong lòng quyết định, thần niệm vừa động liền lén lút truyền tin cho Hứa Nguy, Hứa Nguy nghe xong liền vội vàng ngẩng đầu hướng về phía Khổng Pháp đứng cách đó không xa nói: – Khổng huynh, tới đây.
Khổng Pháp con ngươi hơi chuyển, nhìn Tử Long có chút kiêng kỵ
Hứa Nguy cười lớn: – Khổng huynh, Hứa mỗ sẽ không hại ngươi, cứ yên tâm qua đây.
Khổng Pháp trầm ngâm một lát rồi mớt gật đầu chầm chậm đi tới.
Hứa Nguy lại đưa mắt nhìn sang Mạnh Đồng.
Còn chưa đợi lão lên tiếng Mạnh Đồng đã cười hắc hắc: – Chư vị xin từ biệt, Mạnh mỗ cáo từ đi trước, sau này còn gặp lại.
Sau khi nói xong hắn liền xoay người rời xa với tốc độ cực nhanh.
Hắn hiển nhiên không muốn giao du với bọn họ, dù sao tình huống trước mắt biến hóa kỳ lạ, cường giả đối lập, mọi người đều vô hình chung chia làm hai phái, Mạnh Đồng hắn chỉ là một cường giả Hư Vương Cảnh không có bối cảnh gì, vào Thất Lạc Chi Địa cũng chỉ muốn tìm kiếm thứ tốt, bị quấn vào như vậy không phải điều hắn mong muốn.
Cho nên hắn quyết định rời đi thật nhanh.
Hắn tới đầu tiên cũng là người đi đầu tiên, bởi vậy có thể thấy được, người này hành sự thận trọng, có thể tu luyện tới Hư Vương Cảnh cũng không chỉ là vận may.
– Phế vật.
Tử Long hừ lạnh một tiếng có chút khinh thường Mạnh Đồng.
Mạnh Đồng vừa đi, giờ này bên phía mình chỉ có Hứa Nguy cùng Khổng Pháp hai vị Hư Vương nhất tầng cảnh, đối phương hai vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh, mặc dù là nhiều hơn một người Hư Vương Cảnh nhưng cũng không chiếm ưu thế.
Mấu chốt của mấu chốt còn ở trên người Dương Khai.
Chỉ cần có thể bắt được Dương Khai, tranh giành kỳ bảo của hắn chính là thắng lợi lớn rồi.
– Thú vị. Quỷ Tổ thấy Tử Long bên kia động tác không ngừng, âm trầm cười một tiếng: – Dương Khai ngươi cứ động thủ đi, có lão phu ở đây không ai có thể động tới một cọng lông của ngươi.
– Dương Khai đừng lo, Nghê thúc cũng sẽ giúp ngươi trông coi. Tuyết Nguyệt cũng ở bên cạnh nói một tiếng.
Nghê Quảng nghe vậy không do dự gật đầu nói: – Chắc chắn.
Tuyết Nguyệt nếu đã nói như vậy thì sao lão có thể phản bác. Cùng lúc trên miệng đồng ý, trong lòng âm thầm nghĩ xem ra quen hệ giữa Dương Khai với Tuyết Nguyệt còn thân mật hơn mình tưởng tượng.
Nếu không Tuyết Nguyệt sẽ không để mình hỗ trợ.
– Nếu vậy xin làm phiền hai vị. Dương Khai cười lớn một tiếng liền không hàm hồ, trực tiếp tế ra pháp thân của mình.
Pháp thân sáng vàng rực rỡ vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Tử Long, Hứa Nguy cùng Tử Đông Lai đã thấy qua pháp thân, cũng biết Dương Khai muốn có được Bất Lão Thụ nhất định sẽ dùng bí bảo này, nhưng Quỷ Tổ cùng Nghê Quảng lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lập tức đều lấy làm lạ.
Bọn họ không ai biết thạch khổi rốt cuộc là cái gì.
Dương Khai ngồi xếp bằng, phân thần ký thác vào trên người pháp thân, khống chế nó từng bước hướng tới chỗ Bất Lão Thụ.
– Si tâm vọng tưởng. Tử Long trong lòng căng thẳng không khỏi quát một tiếng, một bước cất bước, Hư Vương Cảnh kinh khủng uy áp điên cuồng hướng ép tới Dương Khai.
– Hahaha, Tử huynh, Nghê mỗ lĩnh giáo cao chiêu. Nghê Quảng cười lớn rồi tiến lên một bước, dùng tự thân uy áp đón đỡ.
– Ầm. Một tiếng nổ vang, uy áp của hai đại Hư Vương lưỡng tầng cảnh vô hình va chạm làm không gian xung quanh run rẩy.
Hai người cùng kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình hơi chao đảo.
Trong lần giao phong này lực lượng của họ ngang nhau.
Nghê Quảng ánh mắt sáng lộ ra chiến ý nóng rực, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tử Long, Tử Long lại cắn răng quát lớn: – Nghê Quảng, ngươi đồng ý để Bất Lão Thụ bị người khác lấy đi? Hiện tại hãy cùng ta liên thủ kẻo muộn.
Nghê Quảng bĩu môi: – Liên thủ với ngươi? Ngươi đừng mơ mộng hão huyền, Bất Lão Thụ cho dù Hằng La Thương Hội ta không lấy được thì Tử Tinh ngươi cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm.
– Được, đây là ngươi ép ta. Tử Long tức sùi bọt mép, cả người toát ra hào quang dịu dàng, ánh sáng màu tím kinh người như thực, cùng lúc đó cơ thể Tử Long truyền ra tiếng như biển rộng cuộn sóng, giống như sóng thần.
– Tử Khí Trường Hà Quyết! Nghê Quảng sắc mặt trầm xuống, ý thức được đây thực sự cấp bách muốn liều mạng với mình liền không dám chút nào chậm trễ vận chuyển công pháp tự thân tới cực hạn. Trong phút chốc cả người Nghê Quảng nở rộ ánh sáng vàng, giống như kim thiết chế tạo thành, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt không ai bì nổi.
Linh khí thiên địa rung chuyển bất an, lĩnh vực của hai đại cường giả Hư Vương Cảnh bắt đầu truyền tới, chạm nhau, trừ khử…
Kèm theo một tiếng thét dài, Tử Long hóa thành một đạo ánh sáng màu tím vọt tới hướng Nghê Quảng.
Nghê Quảng rống giận, thân hình thoắt cái biến thành ánh sáng vàng đón đỡ.
Động tĩnh trời long đất lở truyền ra ngoài, ánh sáng tím chạm ánh sáng vàng giữa không trung làm lực lượng thánh nguyên bắn ra tung tóe như ngày tận thế.