“Ai biết cô dùng chiêu trò gì, cô có dám thề là cô sẽ cắt đứt hoàn toàn với Hạo Thần, sẽ không còn tiếp xúc gì nữa hay không?” Ông cụ Nguyễn là cáo già, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị Tô Khiết làm khó.
Lúc này ông cụ Nguyễn lập tức nương theo lời Tô Khiết vừa nói lúc nãy mà đưa ra yêu cầu, chỉ cần Tô Khiết thề sẽ cắt đứt hoàn toàn với Hạo Thần, bên nhà họ Đường cũng sẽ không có ý kiến nữa.
Vậy thì cũng đã đạt được mục đích mà ông muốn.
Nếu là lúc trước, đúng là Tô Khiết không muốn dính líu gì đến Nguyễn Hạo Thần cả, nhưng bây giờ khác rồi, bây giờ cô biết Nguyễn Hạo Thần thật sự yêu cô, cô cũng có tình cảm với Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa cô và Nguyễn Hạo Thần còn có hai đứa con.
Cắt đứt liên lạc? Đây chắc chắn là chuyện không thể nào.
Cho nên cô chắc chắn sẽ không thề lời thề đó.
Có một số lời thật sự không thể nói, nếu cô nói ra, chỉ sợ Nguyễn Hạo Thần sẽ không tha cho cô.
Cô hiểu rất rõ người đàn ông kia.
Lúc này suy nghĩ của Tô Khiết đã hơi bay cao bay xa, cho nên yên lặng không nói gì.
“Sao nào? Chột dạ à? Cô vẫn không biết xấu hổ muốn quấn lấy Hạo Thần.” Ông cụ Nguyễn thấy cô không nói gì, khóe môi lại có chút trào phúng mỉa mai, vừa lúc mượn đề tài phát huy.
Tô Khiết hoàn hồn, lại quay sang nhìn ông cụ Nguyễn, lúc trước khi gặp mấy chuyện thế này, Tô Khiết sẽ không thèm để ý đến, cô chưa bao giờ lãng phí thời gian vì mấy chuyện nhàm chán này.
Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nói gì, quậy cái gì, cô đều có thể mặc kệ tất cả.
Nhưng bây giờ dù sao cũng đã khác rồi, vì cô quan tâm đến một người, cô quan tâm Nguyễn Hạo Thần.
Cô cũng có chuyện để ý, cuối cùng cô vẫn muốn sống cùng với Nguyễn Hạo Thần.
Cho nên có một số việc nhất định phải nói cho rõ.