Một tiếng “xoẹt” vang lên, bên sườn trái áo khoác của Trương Thác bị rạch một lỗ rất lớn.
Cùng lúc đó, Trương Thác tìm được cơ hội đưa tay chộp lấy.
Nhưng Sơ Thu Diệp nhanh nhẹn như cá dưới nước, sau khi đánh trúng một đòn, anh ta lập tức tránh ra xa hơn mười mét, đòn tấn công giống hệt Sơ Thu Diệp mà cái bóng vừa tung ra có thể cung cấp đủ thời gian cho Sơ Thu Diệp rút lui.
Sau khi đánh xong đòn cuối cùng, ảnh ảo do Sơ Thu Diệp triệu hồi ra cũng tan biến vào trong không khí.
Trương Thác nhìn vết rách bên sườn trái áo khoác mình, trong mắt hiện lên vẻ khen ngợi: “Tôi từng nghe nói có người chuyên đào tạo sát thủ sinh đôi, hai người có cùng suy nghĩ, có thể phát huy thực lực như nhau kiểu này mạnh hơn một cộng một rất nhiều. Ảnh Thuật của anh so với sát thủ sinh đôi chỉ có hơn chứ không có kém, đây là một phương pháp rất lợi hại”
“Anh Trương quá khen” Sơ Thu Diệp cười bảo: “Nếu muốn đánh bại anh Trương bằng loại đơn ảnh này thì không có khả năng cho lắm, nếu đã như vậy…”
Sơ Thu Diệp nói tới đây, hai ảnh ảo chậm rãi ngưng tụ sau lưng anh ta.
“Đây là Ảnh Thuật hai tầng” Tay Sơ Thu Diệp liên tục kết an.
“Anh Trương, anh nên cẩn thận. Tôi bắt đầu… tấn công đấy!”
Sơ Thu Diệp lại biến mất tại chỗ một lần nữa. Giống như lúc trước, anh ta xuất hiện trước mặt Trương Thác chỉ trong chớp mắt. Công kích của Sơ Thu Diệp đánh về phía anh từ một góc độ kỳ lạ. Ngay sau đó, anh ta lập tức thay đổi phương hướng, hai cái bóng khác lần lượt tấn công Trương Thác.
Vốn anh như một mình đánh hai người, bây giờ lại thành lấy một đánh ba. Cùng lúc đó, giọng nói của Sơ Thu Diệp vang lên: “Anh Trương, mặc dù sát thủ song sinh mà anh nói rất hiểu ý nhau. Nhưng dù có phối hợp hoàn mỹ tới đâu thì lúc căng thẳng cũng sẽ xuất hiện sơ hở. Bình thường, chỉ một sai lâm cũng có thể dẫn tới mất mạng”
Trương Thác chống lại sự tấn công từ ba phương hướng. Sơ Thu Diệp lại đổi góc độ để tấn công, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa, thể chất của mỗi người không thể luôn duy trì được ở trạng thái cân bằng. Vì thế, khả năng phối hợp giữa hai người sẽ không bao giờ tồn tại sự hoàn mỹ. Ảnh Thuật thì khác”
Ba vũ khí đồng thời đánh úp về phía Trương Thác.
“Anh có thể coi mỗi cái bóng là tôi. Cái bóng sẽ bắt chước động tác của tôi, tôi là người rõ mức độ cân bằng của cơ thể nhất. Vì thế, tôi có thể tự phối hợp một cách hoàn mỹ, chỉ cần phối hợp cách thức xuất chiêu hợp lý, tôi có thể phối hợp tấn công một cách hoàn mỹ theo ý mình. Đây cũng là Ảnh Thuật”
Ba lưỡi dao sắc bén đánh úp về phía Thiên Linh, lưng và ngực của Trương Thác. Đây là một sát chiêu, sát chiêu không thể tránh né. Trong mắt Sơ Thu Diệp lộ rõ sự tự tin. Đối mặt với sát chiêu này, chân trái của Trương Thác bước về phía sau, kiễng mũi chân. Sau đó, một tay của anh đưa ra túm lấy cổ tay của Sơ Thu Diệp.