“Được rồi, em đã đo rồi thì đừng lãng phí thời gian nữa. Đợi lát nữa chúng ta còn phải đến nhà dì thăm Cố Hy nữa đó, đi thôi, nên ra khỏi nhà rồi.”
“Đợi đã, cũng chỉ là năm phút mà thôi, không làm lỡ bao nhiêu thời gian đâu.
Phó Thiết Ảnh giữ chặt bả vai Hứa Trúc Linh, nghi ngờ nói.
Sao cứ cảm thấy Cố Thành Trung không bình thường nhỉ, nếu đã đo rồi thì tại sao lại muốn ngăn cản.
“Đúng đó, chỉ có 5 phút thôi, đo một chút cũng không sao.”
“Em đã đo rồi tại sao còn cần đo lại nữa chứ.”
“Nhưng tôi chưa thấy mà, Trúc Linh, cô để tôi xem đi, sau đó tôi sẽ đi làm lao động khổ sai vác hàng giúp cô. Đàn ông trong tiệm các cô yếu ớt quá, khiêng không nổi đâu.”
“Được đó được đó.”
Mắt Hứa Trúc Linh sáng lên, ngay cả ánh mắt khi nhìn Phó Thiết Ảnh cũng lập tức thay đổi, cứ như đang nhìn một tên lao động khổ sai lâu dài mà còn miễn phí nữa vậy.
Cô lại lần nữa muốn ngồi lên, nhưng Cố Thành Trung vẫn không chịu buông †ay.
Ngay lúc này Phó Thiết Ảnh nhìn về phía cửa chính nói: “Bố mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Cố Thành Trung nghe thấy lời này liền lập tức xoay người nhìn về phía cửa chính, cùng lúc đó Phó Thiết Ảnh ra tay, cưỡng chế tách hai người ra, đè Hứa Trúc Linh lên trên ghế.
Ngoài cửa không có ai, trong lòng Cố Thành Trung giật thót một cái, muốn ngăn cản thì lại bị Phó Thiết Ảnh cản trở, đã không kịp nữa rồi.
Phó Thiết Ảnh cười cợt, đoán được điều cổ quái, anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc Cố Thành Trung đang che giấu điều gì.
Mặt mày Cố Thành Trung cực kỳ khó xem, hai nắm đấm cũng đã không tiếng động nắm chặt lại.
Anh nhất định phải đánh Phó Thiết Ảnh thành đầu heo!
“Trải qua đo lường, trị số IQ là 80.”
W2 Phó Thiết Ảnh nghe thấy con số này, đầu tiên là sửng sốt một lát sau đó liền võ đùi cười như điên.