Khi đó mới là thiên hạ thịnh thế chân chính.
Mặc dù số tuổi thọ hữu hạn, không thể chính mắt nhìn thấy thịnh thế như vậy, Uyển Nhi cũng hy vọng có thể bộc lộ ánh sáng của chính mình từ trong hỗn độn, cho dù chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt, nàng tin tưởng sẽ luôn có nữ tử có thể nhìn thấy, có thể hướng tới, cũng có thể đủ bất khuất kiên cường theo đuổi ánh sáng như vậy.
Một ngôi sao không thể chiếu sáng toàn bộ màn đêm, ánh sao đầy trời sẽ đủ để cho đêm đen lộng lẫy.
“Một nội xá nhân nho nhỏ còn không sợ, trẫm đường đường là Thiên Tử sao có thể không bằng ngươi?” Võ Hoàng cất tiếng cười to, “Bình thân, không ngại nữ tử quỳ còn chưa đủ nhiều sao?”
Uyển Nhi cao hứng đứng dậy, “Đa tạ bệ hạ!”
“Việc này chỉ có thể để mình ngươi làm rõ ràng.” Võ Hoàng nhắc nhở Uyển Nhi, “Trẫm chỉ có thể giả vờ hồ đồ, nếu không đám triều thần kia tuyệt đối sẽ cắn chặt không nhả. Cá nhân ngươi muốn làm, với trẫm cùng ngươi làm, ở trong lòng bọn họ là hai việc khác nhau.”
“Thần minh bạch.” Uyển Nhi trả lời.
Võ Hoàng lại nhắc nhở Uyển Nhi, “Việc này cũng không thể để Thái Bình trộn lẫn.”
“Thần cũng minh bạch, nhất định sẽ không để điện hạ tham gia việc này.” Uyển Nhi tự nhiên sẽ hiểu giữa lợi và hại, nếu như các triều thần cảm thấy công chúa cũng tham gia việc này, ngày sau công chúa mặc dù quá kế hoàng tôn Lý Đường, bọn họ cũng sẽ đề phòng công chúa, sẽ không nghĩ đến còn có hoàng tôn mà tạm thời duy trì điện hạ.
Võ Hoàng nhấc bút son, đạm thanh nói: “Ngươi cứ thiết lập tư thục tại chỗ Trịnh thị, chi phí sẽ khấu trừ từ bổng bạc của ngươi.” Vừa nói, nàng nhìn về phía Uyển Nhi, “Nước trong quá ắt không có cá, kỳ thi mùa Xuân năm nay nếu có sĩ tử biếu tặng tỏ lòng hiếu kính, ngươi cũng không thể tiếp tục từ chối.”
Uyển Nhi biết ý tứ của Võ Hoàng, “Vâng.”
Một thần tử quá mức sạch sẽ, ở trong chúng thần sẽ không thích hợp. Một khi phát hiện ra người như vậy, những người kia chắc chắn sẽ cùng nhau thu thập cái người sạch sẽ nhất này.
Ám tiễn thường thường khó phòng bị nhất, đặc biệt là ám tiễn do một đám người dưới cống ngầm ném lên, Uyển Nhi có thể chặn một lần, lại không thể chặn ngàn ngàn vạn vạn lần.
“Còn Diêu Sùng và Tống Cảnh……” Võ Hoàng thật sự thích người tài, đưa người như vậy đến Phòng Châu, không khỏi đáng tiếc.
Uyển Nhi nhắc nhở: “Bệ hạ đã từng thuần Sư Tử Thông.”
Võ Hoàng như suy tư chuyện gì, khẽ cười: “Khi đó trẫm niên thiếu ngông cuồng……” Nàng nói một nửa, ngừng lại đôi chút, dường như lặp lại lời nói năm đó trong trí nhớ, “Trước dùng roi sắt quất đánh, nếu không phục, thì dùng trùy sắt đập, nếu như còn không phục, liền…… dùng chủy thủ cắt vỡ yết hầu.”
Uyển Nhi biết Võ Hoàng động tâm tư gì, lời nói kế tiếp đã không cần nhiều lời.
Võ Hoàng hiểu ý cười khẽ, “Thái Bình dùng roi sắt không đánh được, trẫm chỉ có thể dùng trùy sắt thử một lần.” Đây là cơ hội cuối cùng dành cho hai người này, nàng nhìn về phía Uyển Nhi, “Năm đó Địch công đến Giang Nam, thanh tra không ít chỗ ong bướm, trẫm sẽ phái hai người này đến Giang Nam nhìn một cái, xem bọn hắn sẽ làm nhiệm vụ này như thế nào.”
Nếu lại lấy thân phận nam tử mà kiêu căng, xác thật nàng nên dùng chủy thủ thu thập, miễn cho ngày nào đó trở thành rắc rối cho Thái Bình.
Nếu đã có quyết định, Võ Hoàng liền dùng bút son phê chỉ thị vào tấu chương của Thái Bình. Viết xong, nàng giao tấu chương cho Uyển Nhi, “Phác thảo chiếu thư, đem cùng với tấu chương của Thái Bình đến Loan Đài, trẫm muốn hai người bọn họ sớm ngày xuất phát.”
Uyển Nhi lĩnh mệnh, “Vâng.”
Ngày này đêm khuya, Võ Hoàng cuối cùng đã xử lý xong chính vụ hôm nay, để Bùi thị đỡ đến tẩm cung. Lúc ra cửa điện, Tiết Hoài Nghĩa cười cười cúi người đến đón, “Bệ hạ, để tiểu tăng tới đỡ ngài.”
Võ Hoàng nhíu mày, “Hôm nay kinh văn ở Thiên Đường đều tụng xong rồi?”
“Đều tụng xong rồi, còn sao chép một quyển kinh thư, muốn đưa cho bệ hạ xem.” Tiết Hoài Nghĩa ân cần lấy kinh văn ra.
Võ Hoàng xua tay, “Ngày mai lại xem đi, Bùi thị, đi thôi.”
“Bệ……” Lời nói của Tiết Hoài Nghĩa nghẹn trong cổ họng, Võ Hoàng đã đi xa.
Uyển Nhi theo sau đi ra đại điện, nàng từ trước đến nay luôn xem thường người này, cũng không phản ứng hắn.
Tiết Hoài Nghĩa trơ mặt hỏi: “Thượng Quan tỷ tỷ, bệ hạ làm sao vậy?”
“Chuyện của bệ hạ, cũng đến lượt ngươi hỏi?” Uyển Nhi không chút khách khí làm hắn mất mặt, ghét bỏ xoay người đi trở về Tây Thượng Các.
Tiết Hoài Nghĩa liên tiếp bị tạt vào mặt, chờ Uyển Nhi đi xa, cắn răng mắng: “Cái thứ gì vậy!”
Uyển Nhi trở lại Tây Thượng Các, Hồng Nhụy liền đến đón, cầm khăn nóng hầu hạ Uyển Nhi đắp lên cổ tay.
“Hôm nay đại nhân dường như rất mệt.” Hồng Nhụy quan tâm hỏi.
Uyển Nhi gật đầu, nhìn thì hôm nay gió êm sóng lặng, nhưng chỉ có nàng cùng Thái Bình biết, Võ Hoàng càng ngày càng có lòng dạ của đế vương. Mặc dù các nàng đều là người sống hai đời, lúc đối mặt với Võ Hoàng, cũng không dám nói có mười phần nắm chắc tâm tư của Võ Hoàng.
Sau khi ủ ấm cổ tay, Uyển Nhi ngồi ở mép giường, cúi đầu gỡ túi thơm đã bạc màu bên hông xuống, lẳng lặng ngắm nhìn.
Hôm nay nàng sợ điện hạ thật sự sẽ nói ra ba chữ “Con muốn nàng”, sau đó điện hạ lừa dối qua cửa, nàng cũng biết điện hạ nhịn xuống ba chữ này có bao nhiêu không dễ dàng.
Ngày mai có thể đến phủ điện hạ nửa ngày, nàng phải dỗ dành điện hạ mới được.
Nghĩ đến đây, cuối cùng khóe miệng Uyển Nhi cũng giương lên.
Hồng Nhụy thò đầu qua, nhỏ giọng cười nói: “Đại nhân lại nhớ điện hạ rồi.”
“Chỉ biết nói ta.” Uyển Nhi giương mắt liếc nàng ấy một cái.
Hồng Nhụy khẽ cười, “Nô tỳ cũng nhớ.”
“Người ta hiện nay đã có Đông Tầm ở cạnh……” Uyển Nhi cố ý trêu nàng ấy.
Hồng Nhụy dịu giọng nói: “Đông Tầm vẫn là hài tử.”
“Thêm mấy năm nữa sẽ không còn là hài tử.”
“Đại nhân!”
Hồng Nhụy cuối cùng xin tha.
“Ngày mai, cùng ta đến phủ công chúa.” Tâm tình của Uyển Nhi tốt lên không ít, “Nhớ rõ mang túi thơm mà ngươi đã chuẩn bị đưa cho Xuân Hạ.”
Hồng Nhụy tất nhiên nhớ rõ, “Vâng!”