– Ồ, không hổ là đại tướng quân của một quốc gia, ngươi trấn định hơn nhiều người ta gặp đấy.
Tiểu Hắc không trả lời câu hỏi của đối phương mà lại tán thưởng một câu. Tất Đỗ Toa cũng tỏ ra bình thản đáp lại:
– Phía bên ngoài có cao thủ Ngũ Diệt Phái canh gác cẩn thận. Có thể vượt qua được tai mắt của bọn họ để tiến vào trong trướng không một tiếng động, chứng tỏ thân thủ của ngươi cực kỳ lợi hại. Với bản lĩnh này nếu muốn đối phó với ta tuyệt dễ như trở bàn tay. Cho nên ngươi hiện thân ra chính là có việc muốn trao đổi với ta, vậy thì lão phu có gì phải lo lắng?
– Phân tích hay lắm. Nói chuyện với người thông minh sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Ta thấy hình như tình cảnh của lão tướng quân ngươi không được ổn cho lắm?
Tiểu Hắc vỗ tay một cái mỉm cười hỏi. Thật ra từ đầu nó đã có mặt trong cuộc nói truyện giữa Phí Minh Viễn và Tất Đỗ Toa nhưng chỉ làm khán giả ăn dưa xem kịch hay, không hề có ý tứ xuất đầu lộ diện.
– Haha, thân trên sa trường, ta đã sớm nhìn rõ sinh tử, có gì là thật sự ổn hay không ổn đây?
Cảm thấy tiểu tử trước mặt khá bí ẩn, Tất Đỗ Toa thở ra một hơi cười to tự giễu.
– Ái chà, lão tướng quân ngươi sớm đã giác ngộ như thế đúng là không đơn giản. Xem ra Phí Minh Viễn kia cũng quá “non” tay rồi, kẻ như vậy không đủ bản lĩnh lập nên nghiệp lớn.
Cảm thấy Tất Đỗ Toa có chút thú vị, Tiểu Hắc liền “đàm đạo” nhiều hơn một chút.
– Vậy ngươi nghĩ đại hoàng tử nên làm thế nào?
Họ Tất cũng hứng thú hỏi ngược lại.
– Đơn giản một chữ thôi. Giết…
Câu trả lời của Tiểu Hắc khiến cho Tất Đỗ Toa giật mình ngưng trọng. Nếu từ trong miệng một kẻ lỏi đời nói ra thì không có vấn đề gì nhưng một đứa nhóc lại có thể nói ra lời sát phạt như vậy lại là chuyện rất đáng sợ.
Thấy biểu cảm của đối phương, Tiểu Hắc hắc hắc cười nói:
– Dưỡng hỗ di họa, một khi biết trước không thể lôi kéo thì phải diệt trừ hậu hoạn. Bậc đế vương xưa nay đều là những kẻ tâm ngoan thủ lạt, ra tay quyết đoán, mở ra một con đường máu cho đế nghiệp thiên thu.
– Nếu tiểu tử ngươi là hoàng tử nước ta thì tốt biết mấy, lão phu nhất định sẽ dùng cả mạng già này đưa ngươi lên vị trí cửu ngũ giúp cho Sái quốc trở nên cường thịnh.
Sống chết đã không còn trong tầm tay, Tất Đỗ Toa cũng buông lời nói đùa đại nghịch bất đạo. Trong mắt của lão thì nước Sái đã suy bại đến không thể cứu chữa được nữa rồi.
– Hắc hắc, ta không thích quyền lực thế tục. Ước mơ của ta lại là tiêu dao như tiên giả, có thể ngạo thị cùng thiên địa này.
Tiểu Hắc cười nhạt, phất tay lên bất cần. Từ trong xương cốt tỏa ra một cỗ kiên quyết ngạo khí khiến cho người đứng gần cũng bị thuyết phục.
Đã đi tiên đạo chẳng quay đầu, trần tục quyền thề tài lộc cũng như một giấc mộng thoáng qua.
– Thật là ngông cuồng, đáng tiếc ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tất Đỗ Toa mỉm cười có chút nhu hòa. Lão ta cho rằng Tiểu Hắc đang mơ mộng trẻ con, từ nó lão trông thấy hình ảnh tôn tử ở quê nhà.
– Ta không thể nhưng người khác lại có thể, Phí Thế Bân đủ khả năng để lãnh đạo nước Sái, chí ít là tốt hơn những kẻ hiện tại.
Tiểu Hắc cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình. Có điều cái tên Phí Thế Bân khiến cho Tất Đỗ Toa suýt tí phun cả ngụm rượu đang uống ra.
– Ta có nghe lầm không? Phí Thế Bân không phải cái tên ăn chơi đàng điếm, cả ngày chẳng làm nên tích sự gì đó sao? Nếu không phải mẫu thân của hắn có chút địa vị cầu tình ta thì hắn đã sớm bị mấy huynh trưởng loại bỏ rồi.
– Chim trong lồng, cá trong chậu vốn vô hại. Một khi tự do thì chính là hùng ưng bay trên chín tầng trời, là giao long vùng vẫy giữa biển cả vô tận.
Tiểu Hắc lắc đầu nhàn nhạt đáp rồi tiếp lời:
– Ta cũng không có ý uy hiếp hay thương thảo điều kiện với lão. Phí Minh Viễn cũng chỉ có thể nhảy nhót hết đêm nay, ngày mai khi Phí Thế Bân đến sẽ trực tiếp đạp lên y mà thượng vị nằm quyền ba quân. Cho nên tối nay ta muốn cho lão một cơ hội, cho dù lão có đồng ý hay không thì kết cục đều không thay đổi.
Tiểu Hắc vừa nói vừa dùng nhãn thuật đánh sâu vào linh hồn của Tất Đỗ Toa. Cuối cùng, lão ta thở ra một hơi dài đáp:
– Ta vẫn còn một số quân bài ẩn trong quân, có thể phối hợp với ngũ điện hạ. Chỉ là đám cao thủ Ngũ Diệt Phái thì…
– Ta sẽ lo liệu.
Tiểu Hắc đáp lại vô cùng tự tin rồi lặng lẽ biến mất không một tiếng động. Vốn với khả năng của nó đã đủ sức hoành hành tại thế giới này, quân đội bình thường đều không thể ngăn cản được. Nhưng để xây dựng một thế lực tay sai và duy trì thì Tiểu Hắc không có thời gian để quản lí được mà cần những kẻ có tài hỗ trợ. Tất Đỗ Toa này cả về kinh nghiệm, uy vọng và tính cách đều rất phù hợp cho nên nó mới bỏ công ra nói chuyện để thu phục lão ta.
Sáng hôm sau, Phí Minh Viễn trong bộ đồ quân phục cao cấp đi cùng với hai lão giả Ngũ Diệt Phái cùng đám đệ tử tiến về phía soái trướng. Trông thấy bọn họ, hai tên đệ tử canh phòng liền bước tới chào hỏi.
– Vất vả cho hai vị rồi, tối qua Tất tướng quân có hay không gây ra động tĩnh gì?
Phí Minh Viễn khách sáo vài câu liền hỏi thăm. Theo như hắn suy nghĩ thì Tất Đỗ Toa sẽ không dễ dàng đầu hàng như thế được.
– Không, lão già kia hoàn toàn yên tĩnh. Có lẽ lão cũng biết chống đối với chúng ta không có tác dụng gì nên…
Hai tên trung niên đệ tử Ngũ Diệt Phái mỉm cười giải thích. Lời nói xong, Phí Minh Viễn nghe qua có chút đăm chiêu, một lo lắng ẩn hiện thoáng qua.
Tiếp theo, khi bước vào trong soái trướng, Tất Đỗ Toa tỏ ra tương đối hợp tác, không có nhiều kháng cự khiến cho Phí Minh Viễn cứ ngỡ như nằm mơ. Xem ra không lẽ thiên ý cũng đang chiếu cố hắn ta, giúp đỡ cho con đường đại nghiệp của hắn thuận lợi như nước chảy mây bay.
Nếu mọi thứ đã không còn trắc trở thì Phí Minh Viễn cũng không kéo dài thời gian liền tập họp chúng tướng lại như kế hoạch. Khi mọi người đã đông đủ thì bất ngờ phía ngoài thông báo là Phí Thế Bân không biết từ đâu xuất hiện ngoài doanh trại muốn gặp mặt Tất Đỗ Toa.
– Haha, ngũ đệ đến thật đúng lúc. Cho mời vào.
Lòng dạ của Phí Minh Viễn cực kỳ độc ác, nếu không thì hắn ta cũng không sắp xếp một hoàng cấp trung kỳ bên cạnh để giám sát và hạ độc Phí Thế Bân. Lần này, Phí Thế Bân tự chui đầu vào rọ thì hắn ta cũng không ngại tiễn người em cùng cha khác mẹ của mình một đoạn.
– Tất tướng quân, đại ca, hai người vẫn khỏe chứ?
Phí Thế Bân một mình đi vào nơi tụ họp, không có bất kỳ một cận vệ nào đi theo cả. Việc này khiến cho ý cười trên mặt Phí Minh Viễn càng nồng đậm. Có mấy kẻ tranh chấp ngu ngốc thế này thì hắn ta lại càng thoải mái, trừ tên tam đệ bám váy đám người Liêu ra thì không còn vật cản nào đáng kể nữa cả.
Dĩ nhiên, không ai phát hiện ra ánh mắt của Tất đại tướng quân có chút dị trạng. Lão ta thừa biết bên cạnh Phí Thế Bân có cao thủ đi theo bảo vệ mà kẻ này còn có thân thủ bất phàm. Lão chỉ không ngờ là ngay cả hai đại cao thủ như hai vị trưởng lão của Ngũ Diệt Phái cũng không phát hiện ra gì cả, vẻ mặt vẫn bình thản như thường. Xem ra, Phí Minh Viễn thật sự đã đánh giá thấp vị ngũ đệ của mình rồi. Ai là sói, ai là cứu vẫn chưa biết được đâu nha.