Vân Tử Lăng cau mày, không nhịn được mà phản bác: “Gì mà giao lại cho hai người. Lúc đầu em cũng từ chối đấy nhưng anh vẫn cứ mặt dày…”
Người đàn ông đẹp trai đó nở một nụ cười hờ hững mà xấu xa, ánh mắt anh dừng lại trên bàn đồ ăn trước mặt rồi uể oải nói: “Nếu như anh không mặt dày một chút, em chạy mất thì anh sẽ phải sống đơn độc suốt đời.”
“Hì hì.” Vân Tử Lăng bị câu nói này của anh làm cho buồn cười: “Anh đừng có đùa, anh nhìn thân phận của anh đi kìa, không biết có bao nhiêu người đẹp vắt óc tìm cách muốn gả cho anh!”
Nghe vậy, người đàn ông quay đầu nhìn cô, môi cong lên: “Vậy thì sao nào, những người đó không phải là em nên cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với anh cả. Anh thà độc thân cả đời còn hơn.”
Vân Tử Lăng giật mình, trái tim bị câu nói này của anh làm cho chấn động rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Vừa nói, người đàn ông lại bắt đầu dùng tay bóc tôm: “Anh bóc thêm cho em mấy con tôm nữa, em ăn thêm chút đi!”
“Em ăn no rồi.” Vân Tử Lăng trong lòng vừa ngọt ngào, vừa có chút thẹn thùng, vội vàng giơ tay muốn giật con tôm trong tay anh. “Anh ăn đi, em sẽ bóc tôm cho anh, em ăn nhiều…”
Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã vội vàng túm lấy tay cô, “Đừng động vào, đây không phải là việc em nên làm, đừng làm bẩn tay!”
Vừa nói anh vừa lấy tờ giấy ướt bên cạnh nhẹ nhàng lau sạch tay cho cô.
Vân Tử Lăng nhìn anh như vậy thì cắn cắn môi còn vành tai thì hơi đỏ ửng lên.
Hoắc Ảnh Quân vừa ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt thẹn thùng của cô, yết hầu của anh di chuyển, ánh mắt lảng tránh đi, anh cúi đầu lẩm bẩm: “Em đừng nhìn anh như vậy, anh… khó chịu!”
Vân Tử Lăng: “…”
Cả hai lúng túng ngây ra trong vài phút.
Đã tám tháng rồi. Cô đã “kiêng” anh tròn tám tháng.
Vì là em bé thụ tinh trong ống nghiệm nên phải đặc biệt chú ý.
Vì vậy, hơn nửa năm qua… thực sự làm khó anh rồi.
Vân Tử Lăng thực sự cảm thấy hơi có lỗi với anh nhưng lại không có cách nào giúp anh giải quyết.
“Khụ khụ, em ăn no rồi, anh dìu em về phòng nghỉ ngơi nhé.” Hoắc Ảnh Quân đặt bát đũa xuống, nhìn cô rồi nói.
Vân Tử Lăng gật đầu “Vâng!”
Thế là, Hoắc Ảnh Quân dìu cô vào thang máy lên tầng ba.
Khi hai người trở về phòng, Hoắc Ảnh Quân đã dọn dẹp lại giường dù mỗi ngày thím Trương đều dặn dò người giúp việc dọn dẹp. Biết là vậy nhưng nhiều khi anh vẫn thích tự mình làm.
“Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Vân Tử Lăng không từ chối.
Thai nhi càng lớn, chất lượng giấc ngủ của cô mỗi đêm cũng càng ngày càng kém. Nhưng cô không có cách giải quyết nào cả vì cứ đến tối là đứa nhỏ trong bụng cô lại nghịch ngợm vô cùng. Cô ngủ bên trái thì đạp bên phải, cô ngủ bên phải thì đạp bên trái.
Vậy là cô chỉ có thể ngồi khiến sáng hôm sau cô hoàn toàn không có chút tinh thần nào cả, chỉ có thể tranh thủ buổi trưa để ngủ bù.
Hoắc Ảnh Quân lên giường trước, dang tay ra chờ cô. Vậy là Vân Tử Lăng trèo lên rồi nằm trong vòng tay anh.
Người đàn ông vòng tay ôm cô, không nhịn được mà đặt lên trán cô một nụ hôn: “Bà xã, em vất vả rồi.”
Vân Tử Lăng ngước mắt lên nhìn anh: “Đây là sự lựa chọn của em, không chỉ vì anh mà còn vì chính em, em thích trẻ con mà.”
Hoắc Ảnh Quân nhìn cô, đau lòng sờ lên bụng cô: “Nếu biết trước thì mang thai đơn là được rồi, thế này khiến em vất vả quá, anh nhìn mà đau lòng.”
Vân Tử Lăng lại cười vui vẻ, “Em thấy hai đứa rất tốt mà, cho dù là hai anh em trai hay hai chị em gái, hai đứa có người làm bạn thì sẽ rất vui.”
“Ừ.” Người đàn ông vòng tay ôm lấy cô rồi gật đầu mà nói: “Chỉ sinh một lần thôi, sau này không bao giờ sinh nữa.”
Vân Tử Lăng nhìn anh: “Nếu trong bụng em là hai đứa con gái thì cũng không sinh nữa sao?”
Hoắc Ảnh Quân hơi ngạc nhiên với câu nói này của cô: “Con gái thì sao? Anh hy vọng trong bụng em là con gái. Anh cũng không phải tổng thống, cũng không phải vua, cũng không có ngai vàng để kế vị, cần còn trai làm gì?”
“Nhưng anh có gia sản kếch xù!”
“Vì vậy, anh muốn dùng gia sản kếch xù của mình để cho con gái chúng ta sống cuộc sống như nữ hoàng!”
Vân Tử Lăng không nói nữa, cô nhìn anh, trong lòng có nghìn lời nói vạn câu thề nhưng vẫn không biết phải nói gì.
Sinh ra trong một gia đình giàu có thì không có người đàn ông nào lại không muốn có con trai. Thế nhưng anh…
“Mau ngủ một giấc đi, kẻo hai đứa nhóc này lại giày vò em.” Anh lại đặt lên trán cô một nụ hôn, vòng tay ôm cô rồi cười.
Nhưng ai ngờ đột nhiên Vân Tử Lăng nắm lấy cổ áo anh, kéo anh xuống rồi hôn mạnh lên môi anh.
Hoắc Ảnh Quân: “…”
Từ trước đến nay cô chưa từng chủ động. Vậy nên nụ hôn này rất gượng gạo, rất đơn giản. Thế nhưng nụ hôn càng vụng về và xen lẫn chút ngại ngùng luôn có thể khiến đàn ông phát điên.
Hai người hôn nhau mãnh liệt được vài phút thì anh phải buông cô ra rồi thở gấp.
“Không được! Không được rồi.” Hoắc Ảnh Quân không biết từ khi nào mà trên trán mình đã xuất hiện những giọt mồ hôi dày đặc, rõ ràng là anh đang âm thầm chịu đựng.
Ôm vợ suốt tám tháng mà không được chạm vào quả thực là một cực hình. Anh vốn là một người đàn ông bình thường mà.
Vân Tử Lăng cũng có chút kích thích, hơi thở có chút bất thường.
“Vâng.” cô vội vàng trả lời.
Cô biết chuyện này rất nguy hiểm vào thời điểm nhạy cảm như thế này, họ không thể để xảy ra chuyện gì được.
“Vậy… vậy anh… anh đi tắm trước nhé.” Anh vội vàng đứng dậy, cả người nóng bừng, vội vàng chạy đi tắm.
Vân Tử Lăng vội vàng ngồi dậy, điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên. Cô cầm lên xem, là bác sĩ điều trị chính của cô gửi.
“Bà Hoắc, hai ngày này phải đặc biệt chú ý, nếu có động tĩnh gì thì phải kịp thời đến bệnh viện, thời gian phẫu thuật đã sắp xếp xong, ba ngày sau sẽ tiến hành.”
Vân Tử Lăng trả lời lại: “Được, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện.”
Cô mang thai đôi nên bắt buộc phải phẫu thuật mổ trước.
Ba ngày sau, cũng tức là thời gian sinh mổ đã được dự đoán từ trước đó.
Đặt điện thoại xuống, cô cảm thấy hơi khó chịu nên định đứng dậy đi bật điều hòa.
Ai ngờ vừa đứng lên,cô đã thấy bụng mình đau âm ỉ.
Cô khẽ nhíu mày, sợ đó là ảo giác nên đứng yên lặng trong vài phút xem thế nào nhưng ai ngờ bụng vẫn cứ đau như thế.
“Hoắc Ảnh Quân…” Cô gọi anh một tiếng.
Người đàn ông vừa tắt vòi nước thì nghe thấy tiếng gọi nên vội vàng mở cửa: “Sao vậy em?”
“Em, hình như em đau bụng…” Cô nhìn anh, nhíu mày, rõ ràng vẫn có chút không chắc chắn lắm.
Hoắc Ảnh Quân sững sờ vài giây rồi vội vàng đi tới trước mặt cô: “Em sắp sinh rồi sao? Đi, chúng ta đi bệnh viện.”
Bốn mươi phút sau, một tiếng gào dồn dập từ hành lang truyền tới.
“Mau lên, vợ tôi sắp sinh rồi, các người nhanh lên, cút hết ra đây cho tôi!”
Người đàn ông đang gọi điện thoại qua video, nối máy với bạn bè và một số người đã từng sống chết với mình rồi nói bằng giọng như đang gầm lên.
Mọi người ngây ngẩn: “Vợ anh sắp sinh, chúng tôi đến làm gì?”
“Mau lên, có nghe thấy không!” Người đàn ông nói dứt lời thì thẳng tay cúp điện thoại. Sau đó, khóe miệng anh nhếch lên: “Lát nữa mình phải khoe khoang với mấy người đó mới được, mình làm bố rồi!”