– Tướng quân, mời!
Ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ lướt qua mặt Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo, chợt cao giọng cười to, sau đó sải từng bước lớn ra khỏi đại trướng trung quân.
————–
Hoàng cung của đế quốc Minh Nguyệt.
Quân của đế quốc Quang Huy đang tấn công mãnh liệt ở cửa Đông, thành Tây Kinh lâm nguy trước mắt. Hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính khẩn cấp triệu tập bá quan văn võ trong triều cử hành hội nghị thương thảo kế sách ứng phó. Nhưng cả bọn quần thần không ai nghĩ ra được đối sách gì hay cả, chợt có một tên quan quân Ngự Lâm quân toàn thân đẫm máu bước lên kim điện quỳ xuống bẩm:
– Bệ hạ, cửa Đông đã thất thủ, quân địch đã vào thành!
– A!?
Thu Phong Kính nghe vậy giật mình kinh hãi, thất thanh kinh hô:
– Quân địch vào thành rồi sao? Nhanh vậy sao?
Quần thần bá quan văn võ ai nấy mặt đều biến sắc, có nhiều kẻ nhát gan đã bắt đầu run lẩy bẩy, thậm chí có kẻ không nhịn được phóng uế ngay tại chỗ, kim điện vốn trang nghiêm thanh tĩnh nhất thời tràn ngập một mùi hôi thối kinh người. Bất quá Thu Phong Kính và quần thần không còn quan tâm đến chuyện này, bọn họ đã bị tin dữ động trời Tây Kinh thất thủ làm cho u mê bối rối.
Tên tổng quản nội thị cất tiếng the thé quát vang hai tên nội thị trẻ tuổi đang còn ngơ ngác đứng dưới bệ rồng:
– Hai người các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau đỡ bệ hạ ra sau điện cải trang quần áo dân thường cho bệ hạ!
Tên tổng quản nội thị này vốn cũng có kiến thức, biết rằng một khi đế đô Tây Kinh bị quân địch công chiếm, Thu Phong Kính muốn tránh thoát được kiếp nạn này cũng chỉ còn cách giả trang thành dân thường trà trộn vào trong đám hơn trăm vạn dân chúng đế đô, nếu như cơ duyên đúng dịp, không chừng có thể nhân lúc hỗn loạn chạy thoát ra khỏi thành.
Hai tên nội thị trẻ tuổi kia đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng tiến tới đỡ lấy Thu Phong Kính toàn thân mềm nhũn ra sau hậu điện.
Sau khi Thu Phong Kính rời khỏi kim điện một lúc lâu, quần thần mới dần dần phục hồi tinh thần lại, cả bọn ai nấy vẻ mặt bi thương rời khỏi kim điện trở về phủ của mình. sau đó noi theo Thu Phong Kính, trong phủ thay đổi quần áo bằng vải bố thông thường của bọn gia đinh, cố gắng giả mạo dân nghèo ở đế đô hy vọng nhân cơn hỗn loạn vượt qua kiểm tra. Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có biện pháp ấy là có thể tránh thoát tai kiếp mà thôi.
Nửa giờ sau, Thu Phong Kính trong bộ áo vải thông thường rốt cục được mười mấy tên nội thị bảo vệ ra khỏi cửa hoàng cung, đi theo còn có hoàng hậu Tiêu Khả Hinh cùng vài tên quý phi. Vì để che giấu thân phận, Tiêu Khả Hinh và mấy tên quý phi kia cũng thay áo vải thông thường, gương mặt vốn trắng trẻo mềm mại cũng lấy tro bụi bôi lên. Nếu không bằng vào nhan sắc diễm kiều cùa các nàng, dù cho mặc bất cứ y phục gì cũng rất bắt mắt người khác, người sáng suốt thoạt nhìn là có thể thấy có vấn đề, sao thể trà trộn vào trong dân chúng?
Bất quá trước khi rời khỏi hoàng cung, Thu Phong Kính vẫn sắp xếp một phen, trong thời gian ngắn nhất hắn thảo vội một phong di chiếu, lệnh cho tên quan nội thị dùng bộ câu khẩn cấp đưa tin cho Thu Vũ Đường. Nội dung trong di chiếu không cần nói cũng có thể biết được, vạn nhất Thu Phong Kính có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhờ Thu Vũ Đường phò trợ Thái tử Thu Dã kế vị ngôi hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt, Thu Vũ Đường là Nhiếp chính vương.
Đoàn người của Thu Phong Kính vừa ra khỏi hoàng cung đã thấy trên đường đầy dân chúng đang chạy nạn.
Thật ra đám dân chúng này phần lớn đều là bọn quan viên trong triều cùng với gia quyến của chúng cải trang. Bởi vì hoàng cung của đế quốc Minh Nguyệt nằm ở khu Bắc thành, kề cận phía Nam của hoàng cung chính là chỗ ở của bá quan quyền quý trong triều, dân chúng thật sự phần lớn cư ngụ ở khu Nam thành, thậm chí là ở ngoài thành.
Trong lúc hỗn loạn, Thu Phong Kính và mười mấy tên nội thị, hoàng hậu Tiêu Khả Hinh cùng vài tên quý phi vội vàng bỏ chạy. Đám binh lính cũng không ai thèm nhìn ngó xem có phải là hoàng đế hay không! Huống chi trên mặt Thu Phong Kính cũng đã bôi tro bụi, trong lúc chạy nạn thế này, mọi người ai nấy đều lo cho tính mạnh người thân của mình, có ai quan tâm đến sống chết của người khác?
Thu Phong Kính cứ theo đường lớn hẻm nhỏ tập tễnh chạy bộ hướng về cửa Tây, dọc đường không biết bị người khác chèn ngã biết bao nhiêu lần. Đến khi hắn ra được tới cửa Tây thì đã té đến nỗi mặt mày sưng húp, tóc trên đầu cũng bị xoã ra, rối bời che cả mặt, thoạt nhìn cũng không khác gì dân chạy nạn thật sự.
Mắt thấy cửa Tây ngay trước mắt, đi không bao xa nữa là có thể ra khỏi thành, Thu Phong Kính không khỏi thở ra một hơi dài.
Nhưng sau đó, Thu Phong Kính còn chưa kịp ra khỏi thành, vốn đám dân chạy nạn đang như cơn thuỷ triều chạy thẳng ra cửa thành đã vội vàng chạy ngược trở vào, kết quả phía sau vẫn tràn tới, nhưng phía trước lại lui về. Hai đám người va chạm vào nhau vô cùng hỗn loạn, Thu Phong Kính bị kẹp lại ở giữa, suýt nữa thì tắt thở.
Ngoài cửa thành trống trải đã xuất hiện bóng dáng hùng hổ của đám khinh kỵ binh đế quốc Quang Huy. Bọn dân chạy nạn chen chúc ngay cửa thành khó khăn lắm mới tản đi chạy vào trong thành trở lại, vẫn chen chúc kinh hoàng như lúc chạy ra.
Trong lúc hỗn loạn Thu Phong Kính lại bị người ta chen lấn xô đẩy mà té ngã, suýt nữa bị đám đông giẫm chết. Chờ cho hắn cố gắng bò dậy được, trên người trên mặt đã đầy những vết thâm tím.
Nhưng đó cũng chưa phải là chuyện tồi tệ nhất, trong khi giãy dụa bò dậy, Thu Phong Kính phát hiện ra hắn đã đứng lên sát cạnh một tên khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy. Khoảng cách hai người gần đến mức Thu Phong Kính chỉ cần đưa tay ra là có thể rút được chiến đao của tên khinh kỵ binh kia, bất quá Thu Phong Kính không dám làm như vậy. Bởi vì hắn phát hiện ra chung quanh tên khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy này còn có rất nhiều tên khinh kỵ binh như vậy. Bọn khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy này nhìn đám dân chạy nạn giống như bầy sói đói thấy con mồi béo bở, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới xé tan con mồi thành từng mảnh nhỏ, sau đó nuốt chửng.
Tên khinh kỵ binh đứng cạnh Thu Phong Kính đột nhiên chậm rãi giật cương quay ngựa lại, cái đầu to lớn của chiến mã vừa lúc đến sát ngay mặt Thu Phong Kính, thậm chí Thu Phong Kính có thể nghe rõ ràng tiếng thở phì phì phát ra từ mũi chiến mã kia. Thu Phong Kính giật mình kinh hãi, chỉ thấy hai chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất.
Tên khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy ngồi trên lưng chiến mã bực bội hừ một tiếng dương đao lên quát lớn:
– Nghe cho kỹ đây, biết điều thì ở yên một chỗ cho lão tử, không một ai được ra khỏi thành, bằng không, hừ hừ….
Nói tới đây, tên khinh kỵ binh của đế quốc Quang Huy ngừng một chút, trong mắt đột ngột toát ra sát cơ mãnh liệt làm cho người ta sợ hãi, hung hãn quát to:
– Bằng không đừng trách chiến đao trong tay lão tử không có mắt!
Mấy trăm dân chạy nạn không còn có thể chạy đi đâu được nữa, ngay cả trẻ con cũng vì quá sợ hãi mà thôi khóc.
————–
Cửa chính của hoàng cung đế quốc Minh Nguyệt còn được gọi là cửa Đại Minh.
Mạnh Hổ chậm rãi giục ngựa đi tới quảng trường trước cửa Đại Minh, giơ roi ngựa trong tay chỉ vào cửa Đại Minh ngay trước mặt, quay đầu lại nói với Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo:
– Lão Cổ, đây có phải là cửa Đại Minh?
Trong ba người chỉ có Cổ Vô Đạo đã từng tới Tây Kinh, thấy qua hoàng cung của đế quốc Minh Nguyệt, cho nên Mạnh Hổ mới hỏi hắn.
Cổ Vô Đạo gật đầu:
– Đúng vậy, đây chính là cửa Đại Minh, qua cửa Đại Minh chính là đại điện của đế quốc Minh Nguyệt!
Tất Điêu Tử giọng đầy cảm khái:
– Không hổ là hoàng thành của đế quốc Minh Nguyệt, nói về kích thước, khí thế, tuyệt đối không kém hoàng thành Lạc Kinh!
Cổ Vô Đạo vuốt vuốt chòm râu:
– Nói về nghệ thuật kiến trúc, thành Minh Nguyệt và thành Thái Dương không phân cao thấp. Nhưng nếu bàn về những kỳ trân dị bảo và trang sức xa hoa bên trong hoàng thành, thành Minh Nguyệt hơn xa thành Thái Dương! Nói tóm lại là đế quốc Quang Huy tôn sùng võ lực, mà đế quốc Minh Nguyệt tôn sùng văn hoá nghệ thuật.
– Vậy là chúng ta được một món tiền phi nghĩa sao?
– Một món tiền phi nghĩa?
Cổ Vô Đạo nhún vai cười nói:
– Nếu như tướng quân có thể vận chuyển toàn bộ kỳ trân dị bảo trong thành Minh Nguyệt trở về Tây Lăng, e rằng đủ để mua cả hành tỉnh Tây Bộ!
Mạnh Hổ gật đầu:
– Thường có câu “mã vô dạ thảo bất phì, nhân vô hoạnh tài bất phú”*. Con người ta không có của bất nghĩa thì không thể giàu được, xem ra món của vô nghĩa này đã định thuộc về chúng ta. Sau khi chuyển về Tây Lăng luận công mà phân phát cho các tướng sĩ quân đoàn, gọi là tiền thưởng cho các tướng sĩ, ngoài ra còn phát tiền tuất cho số tướng sĩ đã hy sinh.
(*: Mã vô dạ thảo bất phì, nhân vô hoạnh tài bất phú: ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo, người không tiền bất nghĩa chẳng giàu. Sự giàu có của kẻ bóc lột là nhờ đồng tiền bất nghĩa tạo nên).
Một tên cận vệ quân tiến đến bẩm báo:
– Tướng quân, quân ta đã lục soát khắp cả toà hoàng cung Minh Nguyệt nhưng không phát hiện ra hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt!
– Cái gì? Tìm không được?
Sắc mặt Mạnh Hổ thoáng chốc trở nên vô cùng khó coi, nghiêm mặt quát:
– Lục soát, tiếp tục lục soát! Lập tức truyền báo cho bọn Chiến Ưng, Hạ Khánh, Thạch Đôn, Sơn Báo, cho bọn hắn biết cho dù phải đào lên ba thước đất cũng phải tìm cho ra Thu Phong Kính! Nếu trước buổi tối hôm nay không tìm được Thu Phong Kính, bảo bọn chúng mang đầu tới gặp ta!
– Dạ!
Tên cận vệ quân ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Mạnh Hổ hừ một tiếng, lại quay đầu quát lớn:
– Trương Hưng Bá!
Trương Hưng Bá vội vàng giục ngựa tiến lên, lớn tiếng đáp:
– Có ty chức!
Mạnh Hổ giơ roi ngựa trong tay chỉ vào thành Minh Nguyệt:
– Lập tức tổ chức cận vệ quân vận chuyển kỳ trân dị bảo trong hoàng cung, cái gì có thể mang được đều mang đi hết, cái gì quá lớn không mang đi được thì tháo ra rồi hãy mang đi! Toàn bộ mang ra ngoài thành phủ tuyết lên nguỵ trang mang đi, những gì huỷ không được cũng không mang đi được thì đập nát, cuối cùng dùng lửa đốt chung với hoàng cung Minh Nguyệt, làm cho tiểu quả phụ Thu Vũ Đường tức hộc máu cho ta, ha ha ha…
Trong lúc này, Mạnh Hổ chợt nhớ đến câu chuyện lửa đốt cung A Phòng của Tây Sở Bá Vương Hạng Võ.
Mặc kệ con cháu đời sau oán hận mắng chửi Hạng Võ quá hung ác mà đốt cháy cung A Phòng, nhưng Hạng Võ vẫn chính là Hạng Võ, chính là Tây Sở Bá Vương lưu danh sử sách. Cho tới bây giờ Mạnh Hổ cũng không nghĩ đến chuyện bắt chước Hạng Võ, hắn chỉ muốn dùng hành động này để cảnh cáo Thu Vũ Đường, hoặc là muốn chấn nhiếp người đời- Chớ chọc tới ta!
Cổ Vô Đạo đột nhiên giục ngựa tiến lên, nói với vẻ lo lắng:
– Tướng quân, ty chức lo rằng bên trong hoàng cung Minh Nguyệt có thể có mật đạo thông ra ngoài thành. Nếu thật là như vậy, sư đoàn kỵ binh của tướng quân Mã Tứ Phong rất là quan trọng, nếu như bọn họ sơ xuất một chút rất có thể vuột mất con cá lớn Thu Phong Kính!
Mạnh Hổ gật đầu ra vẻ đồng tình:
– Lão Cổ ngươi nhắc nhở rất đúng, xem ra phải lập tức phái người báo cho Mã Tứ Phong.
Cổ Vô Đạo nói:
– Hay là để cho ty chức đích thân đi một chuyến. Dù sao trong toàn quân đoàn Mãnh Hổ, cũng chỉ có mỗi mình ty chức là từng gặp qua Thu Phong Kính, những tướng sĩ khác không thể nào biết được mặt mũi hắn ra sao.
– Được lắm!
Mạnh Hổ gật đầu:
– Vậy lão Cổ ngươi đích thân đi qua cửa Tây một chuyến đi, Mã Tứ Phong chính là đang ở đó!