Sau khi chiếm lĩnh hoàng cung Cao Ly, quốc gia hữu danh vô thực này đã hoàn toàn rơi vào tay Thổ Chân Danh Phá.
“Thổ Chân tướng quân, giờ ngài đã chiếm được Tân La, khi nào chúng ta nam hạ, diệt trừ tàn dư quân đội Cao Ly?”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang hỏi.
Thổ Chân Danh Phá kinh ngạc nhìn hắn ta, nói: “Bổn Nguyên các hạ, ta nghĩ ngài hiểu lầm rồi, ta hứa giao vùng đất phía nam Giang Nguyên cho ngài, chứ không hề nói, sẽ giúp ngài chiếm nó”.
“Cái gì? Ngài…Thổ Chân Danh Phá, ngài lừa ta đúng không?”, Bổn Nguyên phẫn nộ nói.
Thổ Chân Danh Phá mỉm cười: “Có thể nhường ngài vùng đó, đã là ân điển lớn nhất của Đức Xuyên tướng quân, không lẽ ngài muốn đối đầu với gia tộc Đức Xuyên?”
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang sững người, gia tộc Đức Xuyên là tổ chức Mán Liêu lớn nhất đất nước Phù Tang, gần như thống lĩnh cả Phù Tang, không ai trên đất nước đó dám bất kính với họ.
“Ý ngài là gì? Không lẽ ngài đã đầu quân cho Đức Xuyên tướng quân”.
Thổ Chân Danh Phá đáp: “Đúng vậy, chiếm lĩnh Cao Ly lần này chính là mệnh lệnh của Đức Xuyên tướng quân, chuẩn bị cho cuộc tấn công Trung Nguyên, ngài nên cảm tạ sự tin tưởng của Đức Xuyên tướng quân mới phải, nếu ngài có thể tự chiếm được phía nam, ta tin tướng quân sẽ vô cùng coi trọng ngài đó”.
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang nghiến răng, nói: “Được, coi như ngài giỏi, ta sẽ tự chiếm phía Nam, tự mình dâng nó lên Đức Xuyên tướng quân”.
Thổ Chân Danh Phá nhìn Bổn Nguyên, phá lên cười: “Con trai của một kỹ nữ cũng muốn thể hiện bản thân trước Đức Xuyên tướng quân, đúng là nực cười”.
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang chợt hiểu ra, hắn ta là một kẻ bị người khác xem thường, nhưng nếu có thể bám vào cây đại thụ Đức Xuyên tướng quân, vậy sẽ có cơ hội…
“Truyền lệnh, cho thuyền chiến quay về đảo Thỏ Con, chở tất cả người của chúng ta đến đây”, Bổn Nguyên hét lên.