– Ở bên trong Âm Phong Trấn có mấy vị Tiên Thiên Cảnh ngũ trọng võ giả tọa trấn, nếu như động thủ thì sợ là sẽ phải cả kinh động đến bọn hắn.
Hắc y nhân ở bên trong gật nhẹ đầu nói:
– Ừ! Trước đừng động thủ, đám người đến chỗ này, hiển nhiên là muốn đi vào Âm Phong Sơn Mạch, chúng ta sẽ có cơ hội xuất thủ.
Hắc y nhân thứ hai nói chuyện:
– Trong bọn họ, có một tiểu tử tên là Huyền Thiên đấy, tuy rằng tu vi không cao, nhưng thực lực thì mạnh nhất. Muốn bắt giữ hắn thì chút khó giải quyết, đánh chết Thiếu chủ chính là ba người khác, có biện pháp nào không, để cho bọn họ phân ra giết hung thủ đánh chết Thiếu chủ trước thì nhiệm vụ của chúng ta liền hoàn thành rồi.”
Hắc y nhân chính giữa có lẽ là thủ lĩnh, hắn lên tiếng:
– Đợi cơ hội!
Khách điếm Mãnh Hổ!
Bốn người Huyền Thiên đang ăn uống thì dưới lầu truyền đến một tiếng bạo nổ cùng thanh âm trách móc.
Loáng thoáng nghe thấy:
– Thật to gan. . . Lăng Vân Tông. . . Đập phá phòng trọ…
Nghe được ba chữ Lăng Vân Tông, Huyền Thiên cùng ba người Phong Bất Chí liếc nhau một cái. Cả bọn đứng lên ra khỏi cửa phòng đứng trên hành lang lầu hai nhìn dưới đại sảnh.
Trên lầu không ít khách ở gian phòng giờ phút này đều đi ra quan sát.
Chỉ thấy trong hành lang, võ giả ăn uống lúc trước cũng đã thối lui ra ngoài, trong hành lang đang đứng bốn người, bốn người bốn người là một cái bàn bị đập vỡ.
Vừa rồi âm thanh bạo nổ hiển nhiên chính là thanh âm cái bàn bị đánh nát.
Bốn người kia đều là võ giả tuổi trẻ, lớn nhất tầm 23 tuổi, tu vi đều là Tiên Thiên Cảnh tam trọng.
Võ giả lớn tuổi nhất đang chỉ vào chưởng quầy răn dạy.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn về phía ba người Phong Bất Chí, trước ngực bốn người này đều có một đóa Lưu Vân, quả nhiên là đệ tử Lăng Vân Tông.
Phong Bất Chí nói khẽ:
– Trong bốn người này, có hai người rất có lai lịch, người nói chuyện là Diêm Quan Tây, tu vi Tiên Thiên Cảnh tam trọng đỉnh phong, là một trong mười đại đệ tử của Lăng Vân Tông đứng thứ tư. Bên cạnh hắn là Lăng Lạc Phong nhỏ nhất vẫn chưa tới mười chín tuổi là đệ nhất đệ tử nội môn Lăng Vân Tông. Nghe nói từng có kỳ ngộ, có thể khống chế một ít yêu thú, cho dù là Tiên Thiên Cảnh tứ trọng võ giả cũng không dám gây sự với hắn. Hai người khác, hẳn là bài danh phía trước thập đại đệ tử, có lẽ nghe được qua danh tự, nhưng chưa từng gặp mặt.
Huyền Thiên khẽ gật đầu, nguyên lai trong bốn người, có hai người là một trong mười đại đệ tử của nội môn Lăng Vân Tông. Hơn nữa nổi tiếng đệ nhất cùng thứ tư, trách không được hung hăng càn quấy như thế.
Diêm Quan Tây chỉ vào chưởng quầy khách điếm Mãnh Hổ mắng:
– Lão già kia. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Lăng Vân Tông ta muốn ở trọ, ngươi dám nói không có phòng, không có phòng lão tử đập phá những cái bàn này hủy phòng trọ của các ngươi. Bạn đang xem tại Truyện FULL – thegioitruyen.com
Chưởng quỹ kia tuổi chừng năm mươi tuổi, tu vi Võ Đạo thập trọng cảnh. Trước mặt Diêm Quan Tây Tiên Thiên Cảnh tam trọng đỉnh phong thân thể còn run rẩy.
Nhưng chưởng quầy đã làm kinh doanh hơn mười năm, có kinh nghiệm trong việc buôn bán của mình:
– Mấy vị khách quan, mọi thứ đều có cái thứ tự đến trước và sau, khách quan ở trọ cũng đã đem tiền thanh toán. Bây giờ sắc trời đã tối, lão hủ có thể nào để cho bọn họ trả phòng? Như vậy đi, tiền thuê nhà đêm nay của mấy vị khách do lão hủ thay các ngươi quan trả dẫn các ngươi đi tìm khách điếm mới, xem có phòng trống không, như….Ôi!!!
Chưởng quỹ kia còn chư dứt ời thì Quan Tây nhảy tới đạp một cước khiến chưởng quầy té xuống đất, hắn quát to:
– Lão già này, dám ở trước mặt lão tử tính là cái đếch gì? Tưởng lão tử cần mấy đồng tiền đó sao? Đêm nay bốn người sư huynh đệ của lão tử ở lại đây, cho lão tử bốn gian phòng trống, đừng dài dòng nữa, lão tử chặt chân của ngươi ngay.
Chưởng quỹ kia lại ” ôi ” một tiếng Diêm Quan Tây nói dứt lời, một cước giẫm ra đè chưởng quầy trên sàn nhà.