“Mặc Mặc, mẹ… mẹ thật sự không xứng đáng với con, mẹ chưa bao giờ biết, con… lại có nhiều vấn đề như vậy. Mẹ sai rồi, mẹ đưa con về Clear được không?”
Ôn Hủ Hủ nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, đem bao nhiêu thống khổ trong lòng nói ra quyết định của mình.
Đúng vậy, cô thật sự không nên, không nên vì những chuyện mờ mịt, những thứ không thuộc về mình, mà cô lại bỏ qua những thứ quan trọng nhất bên cạnh.
Cô không cách nào tưởng tượng được, cô là một người mẹ nhưng lại không biết gì về sức khỏe của con trai mình? Cô làm sao chịu đựng được?
Thằng bé chỉ mới năm tuổi!
Hai tròng mắt Ôn Hủ Hủ buông xuống, nước mắt tủi thân rơi lộp bộp.
Hai anh em bối rối!
Trở lại Clear!!
Không phải chứ, mẹ muốn mang bọn họ rời khỏi nơi này? Vậy còn Mặc Bảo thì sao? Mặc Bảo lúc này vẫn còn ở vịnh Thiển Thủy.
Còn nữa, nếu cô đi rồi, vậy sau này có phải chỉ còn lại một mình Hoắc Dận không? Cậu sẽ lẻ loi ở đây, không có mẹ, cũng không có em gái và em trai.
Cô không cần cậu nữa sao?
Hai mắt Hoắc Dận đỏ lên, thoát khỏi lòng mẹ, toang chạy đi.
”Mặc Mặc, sao con lại chạy? Quay lại đi, đừng chay!” Ôn Hủ Hủ vội vàng đứng dậy, dắt theo con gái bên cạnh đuổi theo.
Có chuyện gì với đứa nhỏ vậy? Sao nghe cô nói đưa chúng về lại Clear thì cậu bé lại bỏ chạy?
Ôn Hủ Hủ có chút không hiểu.
Nhưng nếu cô biết đứa con này, không phải là Mặc Bảo, mà là Dận Dận của cô, thì tất cả mọi thắc mắc của cô sẽ được sáng tỏ.
Điều Hoắc Dận không thể chấp nhận nhất, chính là mẹ lại bỏ rơi cậu!
