“…Vì có thể để chúng tôi rời đi thuận lợi mà bọn họ đã ở lại Nhạc Châu rồi.”
Ở lại lần này thì chỉ sợ là đã lành ít dữ nhiều.
Trong phòng sách rơi vào sự tĩnh lặng rất lâu, có vài người hốc mắt đã đỏ lên.
Sau một lúc lâu, Việt Vương mới lên tiếng, giọng hắn đã khàn đi: “Ân tình của hai vị tiên sinh bổn vương sẽ ghi nhớ ở trong lòng, một ngày nào đó chắc chắn bổn vương sẽ trả thù cho hai vị tiên sinh.”
Lại đến ngày Cố thái y bắt mạch cho Thẩm Úc.
Thẩm Úc được điều dưỡng rất tốt nên hiện tại cơ thể đã khỏe hơn trước rất nhiều, lượng thuốc y phải uống cũng được giảm xuống, tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể trị được tận gốc nhưng kết quả này đã đủ khiến Thẩm Úc hài lòng.
Xem mạch xong, Cố thái y viết phương thuốc mới ra: “Phương thuốc này hai ngày quý quân uống một lần là được, qua thêm một khoảng thời gian nữa là quý quân có thể tạm ngưng uống thuốc được rồi.”
Không có lời nào có thể khiến Thẩm Úc vui vẻ hơn những lời này, sau khi sống lại thì gần như y đã phải uống thuốc suốt một năm liền, y cảm thấy mình sắp nghiện uống thuốc luôn rồi.
“Đã làm phiền Cố thái y rồi, Mộ Tịch, đưa cái hộp nhỏ trước đó ta chuẩn bị tới đây rồi đưa cho Cố thái y.”
Mộ Tịch nhận lệnh rồi rời đi, chỉ một lúc sau nàng đã cầm cái hộp nhỏ trở lại.
“Xem nên cảm ơn một năm qua Cố thái y đã dốc lòng chăm sóc, mong rằng Cố thái y sẽ nhận lấy một chút tấm lòng của ta.”
“Thần không đảm đương nổi, bệ hạ và quý quân đã ban thưởng cho thần rất nhiều thứ, đây vốn là việc nằm trong bổn phận của thần, quý quân không cần làm vậy đâu.”
Cuối cùng Cố thái y vẫn phải nhận món quà mà Thẩm Úc tặng.
Nhớ tới chuyện gần đây Quân Linh có biểu hiện kì lạ, Thẩm Úc liền nói tình huống của nó cho Cố thái y nghe.
“Chuyện này… Thần cũng chưa từng gặp phải tình huống này, đợi thần về tìm hiểu để xem xem có thể tìm ra nguyên nhân hay không đã.”
Lúc Thương Quân Lẫm trở lại thì trời đã tối sầm lại, Thẩm Úc đang viết gì đó dưới ánh đèn, vì vậy hắn đã ngăn cung nhân đang định thông báo lại rồi chậm rãi đi qua.
Thẩm Úc nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên: “Bệ hạ đã trở lại rồi.”
“A Úc đang làm gì vậy?” Đến gần thì Thương Quân Lẫm mới phát hiện tất cả chữ trên tờ giấy trước mặt Thẩm Úc đều là tên của hắn, hắn có hơi sửng sốt.
Thẩm Úc cúi đầu, nhìn ba chữ “Thương Quân Lẫm” tràn ngập trên giấy, mặt y đỏ lên.
Vừa rồi thật ra y có hơi mất tập trung, trong lúc không nhận thức được thì y đã viết tên của Thương Quân Lẫm lên giấy nhiều như vậy, hiện tại lại còn để bản thân hắn nhìn thấy…
Thẩm Úc rất hoảng loạn, y muốn che giấu “chứng cứ phạm tội” đi.
Nhưng tay y đã bị người đàn ông nắm lấy.
Thương Quân Lẫm cứu tờ giấy ra khỏi tay của Thẩm Úc rồi đặt qua một bên.
Mực ở trên giấy vẫn còn chưa khô nhưng bởi vì động tác vừa rồi của Thẩm Úc mà đã nhoè đi một ít.
“Ta…”
Chỉ vừa kịp nói một chữ thì đôi mắt của Thẩm Úc đã trợn to
Trên môi truyền đến cảm giác ấm áp.
Người đàn ông hôn vừa tàn nhẫn lại vừa gấp gáp, như mang cả khí thế thổi bay tất cả, cứ như muốn nuốt y vào trong bụng luôn.
Răng nanh cắn vào cánh môi mềm mại tạo nên một cảm giác đau đớn, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi nhè nhẹ, những giọt máu còn chưa kịp rơi xuống thì đã bị đầu lưỡi cuốn vào.
Sau khi nếm được mùi máu tươi thì động tác của người đàn ông mới dần chậm lại.
Eo Thẩm Úc bị siết chặt, một cái tay khác của người đàn ông đã đặt ở phía sau gáy của y để y không thể tránh được, hơn nữa lại còn có thể khiến y ngẩng đầu lên để tiếp nhận nụ hôn càng ngày càng sâu hơn của người đàn ông.
Trước mắt dường như có những mảng hoa trắng rất lớn nổ tung ra, mọi cảm giác đều đang tập trung lại ở trên môi, y cảm giác như môi mình đã bị nghiền nát nhưng cảm giác đau đớn ở cái nơi bị cắn kia đã không còn nữa mà giờ đây lại truyền đến một cảm giác khác.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Úc cũng được buông ra, giờ đây trước mắt y như tối sầm lại, y không thể không mượn sức của người đàn ông để giữ mình đứng vững.
Thẩm Úc gác trán lên vai của người đàn ông rồi chậm rãi thả nhẹ hô hấp.
Hô hấp của người đàn ông cũng nặng nề hơn ngài thường một chút, một bàn tay hắn vòng qua eo của Thẩm Úc, còn bàn tay vốn đang đặt ở sau gáy của y giờ đã dịch đến sườn mặt của y và khẽ khàng vuốt ve làn da ở đó.
“Đưa tờ giấy đó cho trẫm đi.”
“Bệ hạ muốn nó làm cái gì?” Thẩm Úc chỉ muốn phá hủy chứng cứ.
Đương nhiên là muốn cất giữ nó.
Thương Quân Lẫm không đáp lời mà chỉ nghiêng đầu hôn lên trán của Thẩm Úc: “Có thể chứ?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông là âm sắc mà Thẩm Úc thích nhất, trong lúc mơ màng, Thẩm Úc đã đồng ý.
Nhận được mệnh lệnh, Mạnh công công cẩn thận cất tờ giấy trên bàn đi.
Lúc Thẩm Úc hoàn hồn lại thì đã không còn thấy tờ giấy kia đâu.
Thương Quân Lẫm chủ động nhắc đến một đề tài khác để di dời sự chú ý của Thẩm Úc: “Phía Bắc Mạc truyền tin tức đến, hoàng đế của Bắc Mạc đã chết rồi.”
“Bị giết sao?” Quả nhiên Thẩm Úc đã bị dời sự chú ý đi, y không hề nghĩ đến chuyện tờ giấy tràn ngập ba chữ “Thương Quân Lẫm” kia đã đi đâu rồi nữa.
Hoàng đế Bắc Mạc cũng chưa tính là già, cũng không bị bệnh gì, người ở trên đầu sóng, ngọn gió như thế mà chết thì khả năng lớn nhất chính là bị giết.
“Đúng vậy, hiện tại mấy người thuộc hoàng tộc và có tư cách kế thừa ngôi vị đang đánh nhau, trẫm muốn nhân cơ hội nước đang chảy mạnh này để khuấy cho nước đục hơn nữa.”
“Bắc Mạc đang loạn ở ngay bên trong, đây là một cơ hội rất tốt, nếu có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của Việt Vương thì nói không chừng bệ hạ còn có thể thu hoạch được thêm một nước Bắc Mạc.”
Loạn từ bên trong là thứ tiêu tốn rất nhiều sức mạnh của một quốc gia, Bắc Mạc vừa mới thua sau một trận xâm lược nên phải bồi thường rất nhiều cho Đại Hoàn, bây giờ còn chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức thì đã lại gặp phải tình trạng loạn từ ngay bên trong.
Nếu lúc này mà không làm gì cả thì thật sự rất có lỗi với cơ hội ông trời ban cho.
Cũng đã đến lúc chấm dứt chuyện bên phía Việt Vương rồi.
Ở Hán Châu.
Có lượng binh gấp đôi nên chiến thắng đương nhiên nghiêng về phía Việt Vương hơn.
Ít thắng lợi ngắn ngủi đã khôi phục sự tự tin của Việt Vương, hiện tại trạng thái tinh thần của hắn thoạt nhìn cũng không khác gì nhiều so với lúc chưa phải tiến vào ngục tối, chỉ là tác phong làm việc của hắn lại càng tàn nhẫn hơn mà thôi.
“Hôm nay là trận chiến cuối cùng, chúng ta chắc chắn sẽ phá tan sự trói buộc của triều đình và bắt đầu một hành trình hoàn toàn mới!”. Truyện Trinh Thám
Việt Vương nhìn những tướng sĩ đứng chỉnh tề ở bên dưới, trong lòng hắn tràn ngập sự hào hùng, sắp rồi, nguyện vọng của hắn sắp được thực hiện rồi!
“Xông lên—”
Mọi thứ quả đúng như là suy nghĩ của Việt Vương, quân đội Đại Hoàn phải đối mặt với kẻ địch đến từ hai phía, trong ngoài kết hợp nên đội quân mà triều đình sai tới liên tục chịu thất bại.
Việt Vương được người khác che chắn đứng ở trên tường thành, đáng lẽ hắn không cần tới đây nhưng hắn muốn tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc quân đội triều đình bị đánh bại.
Sắp rồi.
Nụ cười trên khóe miệng của Việt Vương càng ngày càng tươi hơn.
Đột nhiên, nụ cười trên khóe miệng hắn đọng lại.
Hắn nhìn thấy ở xa xa kia có thiên quân vạn mã đang chạy tới.
Hắn ta quay đầu lại nhìn vẻ mặt dần trở nên khó coi của Đàm tiên sinh, giọng nói của hắn cũng dần trở nên run rẩy: “Đó cũng là đội quân đến hỗ trợ chúng ta hay sao?”