Độc Du cũng cực kì mạnh mẽ, vừa bảo vệ Đoàn Ngữ Yên lại vừa chống trả cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn.
Ngược lại, phía bên Dương Thanh, không ai dám phát động tấn công anh, không biết là không muốn hay vì sợ anh?
“Lão già kia, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, bảo người của ông dừng lại ngay, sau đó nghe Đoàn Vô Nhai giải thích, băng không, đừng trách tôi không khách khí với ông!”
Dương Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía Đoàn Hoàng đang ngồi trên ngai vàng, đe dọa.
“Ranh con, mày dám dọa dẫm tao à?”
Đoàn Hoàng giận không thể kềm chế, bèn chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Dương Thanh, mặt tràn đầy sát khí.
Thấy Đoàn Hoàng đứng lên, những người có mặt đều lộ vẻ sợ hãi.
Đoàn Hoàng là chủ của Hoàng tộc họ Đoàn, lại đang trong cơn nóng giận, có thể tưởng tượng tiếp đó sẽ có chuyện đáng sợ thế nào xảy ra.
Nhưng Dương Thanh vẫn bình chân như vại, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Hoàng lóe lên ý muốn giết chóc mãnh liệt.
Nếu không phải nể mặt Đoàn Vô Nhai, những hành vi của Đoàn Hoàng đã đủ cho anh có trăm ngàn lí do giết chết lão ta.
“Phụ hoàng!”
Đoàn Vô Nhai tung một quyền đẩy lùi một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, lao đến chắn trước mặt Dương Thanh, ánh mắt nhìn Đoàn Hoàng đầy kiên định.
“Muốn động tới cậu Thanh, phải bước qua xác con đất”
Ông ta cắn răng nói.
“Mày muốn chết rồi hải!”
Đoàn Hoàng lớn tiếng quát.
Đoàn Vô Nhai cười cười như tự giều: “Bố đã hạ lệnh giết con rồi mà, chẳng phải trong mắt bố, trước nay con vẫn luôn đang đâm đầu vào chỗ chết sao?”
“Nói xằng!”
Đoàn Hoàng lại giận dữ quát lớn.