– Thánh Vương trẻ kia dường như rất ái mộ Loạn Tinh sư tỷ.
Lăng Hàn bật cười, tên này sợ hắn ghen đánh nhau với Thánh Vương trẻ đó?
Sức hấp dẫn của Nữ Hoàng không ai cưỡng lại được, Lăng Hàn đã học được kiềm chế, không thì ai nhìn nương tử của hắn là hắn ghen thì sẽ chua chết luôn. Lăng Hàn tuyệt đối tin tưởng vào Nữ Hoàng, dù có nhiều người hết sức ưu tú hơn nữa theo đuổi nàng cũng vô ích. Đương nhiên người mến mộ là chuyện của ngươi, bị từ chối còn mặt dày mày dạn thì hắn không khách sáo.
Lăng Hàn hoàn toàn không để bụng:
– Ta biết.
Tiểu Cốt rục rịch, gặp ‘người mới’ thì xúc động học vẹt bùng nổ không thể khóa lại. Nhưng Tiểu Cốt nhớ Lăng Hàn có dặn nhái lại người ta là không tốt nên ráng nhịn, nhịn đến bức bối.
Nửa ngày sau bọn họ đến gần khối sát địa, quả nhiên chưa tới nơi liền cảm nhận khí sắc bén ập vào mặt, làm mặt mỗi người như bị dao cắt.
Tử Thần Phong dừng bước nói:
– Lăng sư huynh, chỗ này là cực hạn của ta, không thể tiến thêm một bước.
Tử Thần Phong không tầm thường, gã ở đây năm năm cảnh giới tăng mảng lớn, bước vào Hằng Hà cảnh đỉnh cực vị. Với tu vi như thế đi đến nơi này đã không uổng cái danh Vương giả.
Lăng Hàn cười nói:
– Không sao.
Lăng Hàn mở ra hộ thuẫn nguyên lực bảo vệ Tử Thần Phong. Lúc trước Lăng Hàn không sử dụng nguyên lực, chỉ dùng khí lực của mình đối kháng nhưng cứng cỏi hơn hộ thuẫn của bất cứ Thánh Vương nào.
Tử Thần Phong cực kỳ giật mình, ngơ ngẩn nhìn Lăng Hàn. Các Thánh Vương cũng không thể làm được chiêu này, bọn họ chỉ mở ra hộ thuẫn để mình đi tới, nên gã không biết phía trước có cái gì.
Lăng Hàn không chỉ bảo vệ Tử Thần Phong, Thiên Phượng Thần Nữ và Vô Tướng Thánh Nhân cũng có phần. Tiểu Cốt thì không cần Lăng Hàn lo, nó rất kỳ lạ.
– Đi thôi.
Bốn người tiến lên, Tiểu Cốt đi sau cùng nghiêng đầu nhìn quanh, mắt hấp háy tia sáng lục như thể nơi đây có cái gì khiến nó phản ứng.
Đi tiếp nửa canh giờ trông thấy ba mươi mấy người đứng đằng trước.
Nữ Hoàng!
Lăng Hàn chỉ nhìn một cái liền nhận ra ngay, dù ở chỗ nào Nữ Hoàng luôn bắt mắt nhất, như trăng sáng trong đàn sao, mặt trời dâng lên trong bóng đêm.
Nữ Hoàng ngạo nghễ đứng thẳng, khi không có mặt Lăng Hàn thì nàng kiêu hãnh nhất, uy nghiêm nhất, phong thái như vậy hấp dẫn người muốn chết, làm người ta cam lòng quỳ gối dưới chân nàng, nguyện ý dâng lên hết thảy.
Một người trẻ tuổi đứng bên cạnh Nữ Hoàng, chỉ cách ba thước. Thánh Nhân khác, bao gồm Tinh Sa Đại Thánh đứng cách Nữ Hoàng ba trượng, nên rõ ràng hai người không đứng quá gần lại như một cặp.
Như có cảm ứng tâm linh, Nữ Hoàng chợt ngoái đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nở nụ cười vui vẻ. Nữ Hoàng nhảy người lao vào ngực Lăng Hàn.
Người trẻ tuổi đứng cạnh Nữ Hoàng lộ sắc mặt âm trầm.
Lăng Hàn ôm chặt eo Nữ Hoàng xoay mấy vòng sau đó hôn nồng cháy.
Từ biệt tám năm, nhớ muốn chết!
Nữ Hoàng cũng nhiệt tình đáp lại, kiêu ngạo lạnh băng rút đi hết, trở thành yêu tinh nhiệt tình hòa tan người, mỗi tấc thân thể toát ra vẻ quyến rũ làm người ta không chịu nổi.
Tiểu Cốt nghiêng đầu nhìn, không kiềm được đi tới bắt chước Lăng Hàn muốn ôm.
Lăng Hàn vội ngăn cản:
– Ngừng ngừng ngừng, đây là nương tử của ta, ngươi đừng học theo!
Tiểu Cốt giờ chẳng những thích học vẹt còn thích bắt chước từng hành động, bình thường thì không sao nhưng là phu nhân thì… ha ha, bỏ đi.
Tiểu Cốt hoang mang ú ớ, nó thấy uất ức.
Nữ Hoàng tò mò hỏi:
– Hắn là ai?
Tại sao giống Lăng Hàn như đúc.
– Sau này nói đi.
Lăng Hàn nắm tay Nữ Hoàng đi hướng Tinh Sa Đại Thánh, cười hỏi:
– Các vị có phát hiện gì không?
Tinh Sa Đại Thánh, Minh Tâm Thánh Nhân, mười Thánh Võ viện đều có mặt.
Cả đám lắc đầu, cười khổ nói:
– Tiên dược ngay trước mặt nhưng không thể lấy vào tay được, thật khiến người buồn bực.
Đại Hắc Cẩu chạy tới gần:
– Gâu, tiểu hàn tử, thấy bổn tọa còn không mau mau lại đây hành lễ!