Lăng Hàn khịt mũi:
– Đây là tôn nghiêm của Đại Hà tộc các ngươi? Không dám chiến ngay mặt mà chỉ biết đánh lén?
Lăng Hàn vung tay phải ném người đánh lén bay hướng cường giả hai bộ tộc.
– Trả lại cho các ngươi!
Có mấy cường giả định đón lấy, nhưng tộc trưởng Lang tộc kinh kêu:
– Mau tránh ra!
Muộn rồi!
Trong thân thể người đánh lén hiện ra một quả cầu ánh sáng.
Bùm!
Quả cầu nổ tung bắn ra vô số kiếm quang.
Vù vù vù vù vù!
Kiếm quang ngút trời như bão tố giông gió, trong khoảnh khắc đã giết ngã một đống cường giả hai tộc. Chỉ còn tộc trưởng và dăm ba người hai tộc còn sống, nhưng ai nấy đều bị thương rất thảm.
Tộc trưởng Triệu gia chỉ vào Lăng Hàn, khuôn mặt đầy căm hận:
– Ma… ma quỷ!
Lăng Hàn lại giơ tay lên:
– Ta không phải ma quỷ, chỉ tự vệ thôi, ai kêu các ngươi hùng hổ dọa người?
Lại mấy luồng kiếm quang chém ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đám cường giả còn sống sót cũng bị xóa sổ.
Tiểu Cốt bất mãn:
– Ư u ô!
Tại sao không chừa mấy tên cho nó?
Lăng Hàn cười cười nhìn Tiểu Cốt, dù đã vào Đại Thánh vị, đã vô địch trong Cổ giới nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu nó. Thực lực của Tiểu Cốt tuyệt đối không phải trình độ biểu hiện ra ngoài mà cao hơn rất nhiều, nhưng dường như lực lượng khủng bố kia bị phong ấn, không thể tự do vận chuyển.
– Xét nhà đi!
Bốn người đi Triệu gia trước rồi đến Lang tộc, hốt hết tích lũy vô số ức năm của hai bộ tộc.
Lăng Hàn không quá vừa lòng, vì cộng lại chỉ được năm Thánh dược.
Thiên Phượng Thần Nữ cười nói:
– Ngươi quá tham lam, dù là cấm địa cũng chỉ có hai, ba gốc Thánh dược.
Lăng Hàn gật đầu, hắn ôm eo nhỏ của Thiên Phượng Thần Nữ cười nói:
– Phượng nhi, chúng ta hiện tại xem như đại công cáo thành, hay là hôn một cái, cố gắng sinh khỉ con đi?
Thiên Phượng Thần Nữ bật thốt:
– Đáng ghét!
Dù Thiên Phượng Thần Nữ và Lăng Hàn kết thành phu thê đã bao nhiêu thì vẫn dễ xấu hổ.
Lăng Hàn chỉ đùa Thiên Phượng Thần Nữ, chưa tìm được nhóm người Nữ Hoàng thì hắn sao có tâm tình làm chuyện khác.
Bọn họ đi qua Lang tộc tiếp tục tiến lên trước.
Phương xa, Long Ngữ San nói khẽ với Long Hương Nguyệt:
– Đi thôi, chúng ta trở về.
Long Hương Nguyệt thẫn thờ nhìn bóng lưng Lăng Hàn, nàng cảm giác lần này là vĩnh biệt.
Với thực lực hiện tại của Lăng Hàn đã có thể nghiền áp tất cả. Lăng Hàn không thích giết chóc nên mỗi khi đến một nơi hắn sẽ mượn đường trước, nếu đối phương thân thiện thì mọi người đều vui, nếu đối phương cứ phải khó xử thì hắn không khách sáo nữa.
Giết người chứ có gì ghê gớm, tưởng hắn không biết làm sao?
Khi Lăng Hàn diệt thêm cường giả của hai bộ tộc, nguyên bộ tộc thượng, hạ du bị giết sợ. Lăng Hàn đi đến đâu bọn họ đều vô cùng cung kính, không nhắc gì đến Kẻ Hủy Diệt nữa.
Lăng Hàn không muốn gây hấn, tộc quần này không thể rời khỏi bí cảnh nên sẽ không gây rắc rối gì cho Cổ giới, hắn không cần xuống tay giết làm gì.
Cuối cùng bọn họ đi qua bộ tộc cuối, Điền tộc, đằng trước rất gần đến nguồn sông lớn.
Phía trước đã là đường cùng.
Càng đến gần thượng nguồn sông lớn thì trong nước sông ẩn chứa lực lượng tinh hoa càng nhiều, cùng lúc đó sức sát thương cũng đáng sợ hơn. Sóng vỗ bờ, nếu bị nước sông bắn trúng thì cường giả Cửu Hoàn cũng thành tro. Nên dù là Điền tộc mạnh nhất cũng không dám lên cao hơn, nếu không đó là tự tìm đường chết.
Tại đây Lăng Hàn gặp người quen.
Nơi này có mấy Vương giả trẻ tuổi của Tinh Sa Võ viện, không phải đám thủ lĩnh Nhâm Phi Vân mà là Vương giả tam giai. Thánh Nhân che chở người có hạn, muốn mang theo người có tiềm lực lớn nhất chứ không phải hiện tại tu vi cao nhất.
Lăng Hàn thấy Hồng Ma, Thiên Hạ Đệ Nhị, Tử Thần Phong, thiên kiêu của mấy cấm địa, cộng lại khoảng sáu mươi mấy người.