Nhưng mà nàng không ngờ tới khi Lâm Minh trở về bên cạnh có một cô gái, mà cô gái này chính là muội muội Mộ Linh Nguyệt.
– Tỷ tỷ… Là ta… Nguyệt nhi!
Năm vạn năm nhấp nhô, Mộ Linh Nguyệt thừa nhận không biết bao nhiêu áp lực, trải qua không biết bao nhiêu khó khăn.
Khi gặp được Mộ Thiên Tuyết. Những cảm tình này toàn bộ bạo phát ra. Làm cho Mộ Linh Nguyệt không nhịn được tiến lên ôm tỷ tỷ của mình, lệ nóng doanh tròng.
Giờ này khắc này không cần nhiều lời cái gì. Hai tỷ muội ôm nhau, tâm của các nàng tương dung với nhau…
Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Minh mỉm cười vui vẻ.
Cho tới hôm nay mới thôi, chuyện của Mộ Thiên Tuyết đã đặt dấu chấm tròn viên mãn, về phần chuyện còn lại chỉ là hàn huyên với nhau.
Lâm Minh cùng Mộ Thiên Tuyết mà nói, không đáng kể chút nào việc khó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lâm Minh hiện tại lặng lẽ lui ra, lưu không gian này cho hai người.
Về phần kế tiếp, hai tỷ muội này sẽ tâm sự với nhau, Lâm Minh cũng không muốn quấy rầy.
Xuyên qua hành lang, nữ tử áo trắng đi trước dẫn đường tới một gian phòng, lúc mở cửa ra thì phía sau là cảnh tượng chấn động..
Phía sau cánh cửa là thế giới rộng lớn, hằng hà tiên sơn bay trên biển mây, linh thực nằm khắp nơi trên đất, linh tuyền từ trên núi đổ xuống, nó chẳng khác gì tấm lụa bao phủ thế gian.
Trong rất nhiều tiên sơn này, có một bình nguyên to lớn, bình nguyên này có một ngọn núi lớn bị gọt sạch một nửa, hình thành đất bằng.
Trên ngọn núi có một gian phòng trúc, cỏ thơm um tùm, trúc hương trận trận.
Lâm Minh đi tới trước phòng trúc, hắn nhìn thấy thiếu nữ áo trắng chừng hai mươi tuổi đang hái hoa.
Nhìn thấy những đóa hoa này là thiên địa linh khí ngưng tụ mà thành, đối với võ giả mà nói nó chẳng khác gì vạn năm thạch nhũ, là tiên tuyền thần thủy, cho dù luyện đan hay ăn trực tiếp đều có chỗ tốt lớn với thân thể.
– Vãn bối Lâm Minh, bái kiến Thần Mộng tiền bối.
Lâm Minh cung kính thi lễ, với nữ tử áo trắng trước mắt này, Lâm Minh vẫn ôm tâm tình kính sợ.
Thần Mộng nhìn Lâm Minh, mỉm cười, nhàn nhạt nói ra:
– Năm mươi tám năm sáu tháng mười hai ngày, ngươi rốt cục đã quay về…
Thần Mộng bình tĩnh nói ra thời gian chính xác mà Lâm Minh tiến vào Tu La Lộ thí luyện, làm cho Lâm Minh nao nao, mặc dù nói trí nhớ của Thiên Tôn vô cùng tốt, nhưng mà có thể một lời nói ra cũng ý nghĩa Thần Mộng vẫn nhớ mình đang thí luyện.
– Nửa bước Thánh Chủ! Rất tốt!
Thần Mộng nhìn thấy tu vị của Lâm Minh thì nội tâm vui vẻ, tu vị này vượt qua tưởng tượng của nàng.
Lâm Minh tiến vào Tu La Lộ chỉ mới là Thần Biến trung kỳ, hiện tại tương đương tăng lên một nửa đại cảnh giới. Hơn nữa nhìn tinh thần chi hải của Lâm Minh cũng biết căn cơ vững chắc, sức chiến đấu đương nhiên không tầm thường.
Lâm Minh nói:
– Vãn bối tại Tu La Lộ gặp được bí cảnh kỳ lạ, tốc độ thời gian bên trong nhanh gấp mười lần, thần kỳ nhất cho dù nó có thể thay đổi tốc độ thời gian, nhưng không có cải biến thiên địa quy tắc, có thể tu luyện bình thường, vãn bối ở trong đó hai mươi năm, kỳ thật thời gian tu luyện đã đạt tới tám mươi năm, hơn nữa rất nhiều cơ duyên kỳ ngộ mới đạt tới nửa bước Thánh Chủ bây giờ.
– Ah? Còn có địa phương như vậy?
Thần Mộng nao nao, mở một phương không gian độc lập, cải biến tốc độ thời gian, không thể tránh né phải vặn vẹo pháp tắc, không nghĩ tới Tu La Lộ có nơi thần kỳ như vậy.
– Tám mươi năm đến nửa bước Thánh Chủ, cũng đầy đủ kinh người, Lâm Minh, ngươi lần này ở Tu La Lộ, thu hoạch quá nhiều, ngươi và Tạo Hóa thánh tử ước chiến trăm năm, còn thừa lại hơn bốn mươi năm, ngươi nên dốc lòng tu luyện, trăm năm sau sẽ quyết cao thấp.
Vốn Lâm Minh ước chiến trăm năm với Tạo Hóa thánh tử, căn bản cũng không có một người nào coi được, Thánh tộc cười nhạo Lâm Minh là ngu ngốc, mà ngay cả Nhân tộc Thiên Tôn cũng cảm thấy Lâm Minh quá qua loa!
Thần Mộng Thiên Tôn cũng vô cùng lo lắng chuyện này, khi đó Lâm Minh mới là Thần Biến trung kỳ, Tạo Hóa thánh tử đã lập tức đột phá Thánh Chủ.
Chênh lệch trong đó có thể nghĩ.
Hiện tại Lâm Minh cũng chỉ dùng sáu mươi năm đã đuổi theo cảnh giới của Tạo Hóa thánh tử, nhưng mà Tạo Hóa thánh tử trong sáu mươi năm cũng có tiến bộ.