Nhưng anh thật không có tố chất nấu ăn, dùng súng mồi lửa xém chút làm cháy cả căn bếp sau.
Tạc lò nướng hai lần, ngắt dây dẫn điện ba lân, cơm trưa cũng không thể buôn bán đàng hoàng.
Hứa Trúc Linh tỏ vẻ như mình chưa từng gặp qua học trò nào kém như vậy.
Cô chợt nhận ra khi thây của mình gặp học trò ngốc nghếch như vậy, là làm cách nào để kìm nén xúc động không bóp chết chính mình, đưa cô thuận lợi tốt nghiệp được?
Cô bày tỏ rằng học trò như vậy bản thân không thể dạy được, đành cầu cứu Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung cũng biết nấu ăn, tuy rằng không bằng cấp bậc đầu bếp của Hứa Trúc Linh, nhưng vẫn dư khả năng dạy Phó Thiết Ảnh thái rau.
Mà Phó Thiết Ảnh tỏ vẻ rất khinh thường.
“Với trình độ gà mờ của anh, đi phụ việc vặt cho đầu bếp cũng không có người thèm, cũng có thể dạy tôi nấu ăn sao?”
“Cậu không phải chuyện gì cũng muốn phân cao thấp với tôi sao? Sao đấy, mới cửa thứ nhất đã không bằng tôi rồi?”
Cố Thành Trung dùng chiêu khích tướng.
Phó Thiết Ảnh hung hưng nhíu mi, bắt đầu từ khinh thường trở nên nghiêm túc.
Điều mà anh không thể chịu được nhất chính là bị Cố Thành Trung giãm lên, anh chỉ sinh sau một phút đồng hồ mà liên bị vứt bỏ, khuôn mặt giống nhau như đúc, lại chỉ có thể sống trong bóng tôi.
Cho nên, anh phải thắng Cố Thành Trung, mới có thể đứng trước mặt người khác trở thành người bề trên.
“Ai sợ ai, chẳng lẽ tôi phải thua trước anh hay saol”
Hai anh em cạnh tranh nhau, nhưng hiệu quả không tệ, ít ra Phó Thiết Ảnh có thể cắt được củ khoai tây vụn.
Một buổi sáng, cắt vô số khoai tây, cuối cùng cũng có thể cắt đủ để nhìn.