Thấy vậy, Long Ngũ ho khan một tiếng, biết mình đã nói hơi nhiều bèn lắc đầu giả ngu: “Chắc mọi người nghe nhầm rồi”.
“Ta vừa mới nhận được tin mấy ngày nay Chính Dương Tông đang tập hợp đại quân, xem ra sắp có động tĩnh lớn”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì Hồng Trần Tuyết đi tới, trên tay cầm một miếng ngọc giản.
“Đội hình lớn nhường nào?”, Chung Giang hỏi.
“Ít nhất là quân số của cả chín điện”.
“Đội hình lớn như vậy, họ định tấn công nhà nào đây?”, lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi: “Nam Sở bây giờ sợ rằng ngoài chúng ta, bất cứ thế lực nào cũng khó mà ngăn cản nổi quân đội tu sĩ khổng lồ như thế!”
“Chúng định tấn công Thanh Vân Tông”, Diệp Thành ung dung lên tiếng.
“Thanh Vân Tông?”, ngay lập tức, tất cả mọi người có mặt đều quay sang nhìn Diệp Thành: “Ngươi biết?”
“Con có kênh thông tin tình báo riêng của mình”, Diệp Thành mỉm cười.
“Lợi hại! Có tin được không đấy?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ không tin.
“Chiến tranh là chuyện lớn, tiền bối thấy con đùa bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhún vai: “Con từng nói Chính Dương Tông có một cao thủ vô song, sau đó Pháp Luân Vương đã xuất hiện, chứng tỏ tin tức của con là chuẩn xác”.
“Nếu vậy thì chúng ta phải nhận món quà lớn của Chính Dương Tông rồi”, Chung Quy vuốt râu mỉm cười: “Có lẽ đến giờ Chính Dương Tông vẫn chưa biết Thanh Vân đã bị chúng ta khống chế, đây chính là lợi thế. Điều động toàn lực, đánh cho chúng trở tay không kịp”.
“Bắt đầu chuẩn bị đi! Cho bọn chúng có đi không có về”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh.
“Được, được”, mọi người lần lượt giải tán, ai cũng rất hăng hái, bao vây quét sạch đại quân của chín điện là một trận chiến rất lớn, cảnh tượng đó chắc chắn vô cùng tráng lệ.