– Đây là cái gì?
Hoắc Dật Lưu kêu sợ hãi, thân là cao thủ Hồn Tộc, hắn có bản năng sợ hãi với thứ này, áp chế từ sâu trong linh hồn.
– Chết đi.
Lâm Minh không chờ Hoắc Dật Lưu làm ra bất cứ phản ứng gì, cong ngón búng ra, ma phương màu xám hóa thành một đạo hào quang phút chốc bắn vào mi tâm của Hoắc Dật Lưu!
Một sát na kia, thân thể Hoắc Dật Lưu đột nhiên chấn động, run lên kịch liệt, hắn ôm đầu của mình, trên gương mặt già nua hoàn toàn vặn vẹo.
– Ngươi… Ngươi đã cho cái gì vào tinh thần chi hải của ta?
Hoắc Dật Lưu khi đang nói chuyện, cảm giác thống khổ đáng sợ ập thẳng tới người hắn, giống như muốn xé rách hắn.
Sắc mặt Lâm Minh hờ hững, hắn vẫy tay với Hoắc Dật Lưu, cả thân thể Hoắc Dật Lưu như bị bàn tay lớn bắt lên cao, lơ lửng trong hư không, biểu lộ của hắn thống khổ, gương mặt già nua vặn vẹo biến hình, hắn dốc sức liều mạng ôm đầu của mình, giống như muốn mở đầu của mình ra.
Mà đúng lúc này Lâm Minh đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy bốn năm nam tử áo đen hoảng hốt lao tới đây.
– Xảy ra chuyện gì? Ngươi là người nào?
Bốn năm nam tử áo đen này đều là hắc ám thần văn sư trong cung điện của Hoắc Dật Lưu lúc trước, bọn họ vốn đang tầm hoan với thị nữ trong phòng, rồi đột nhiên cảm nhận được năng lượng chấn động đáng sợ hiện ra, bọn họ mới mặc quần áo chạy tới, nhìn thấy cảnh Hoắc Dật Lưu bị Lâm Minh nhiếp bay lên không trung.
– Ngươi… Ngươi là… Lâm Minh?
Mấy tên hắc ám Thần Văn Sư có một người đã từng ở đấu giá hội nhìn thấy Lâm Minh.
Hắn nói câu kia khiến đám người khác biến sắc, lại nhìn thấy Lâm Minh chế ngự Hoắc Dật Lưu, bọn họ sinh ra sợ hãi cực độ, bọn chúng không chút nghĩ ngợi quay đầu bỏ chạy.
– Đều lưu lại a!
Lâm Minh quát lạnh một tiếng, trong tinh thần chi hải của Hoắc Dật Lưu, ma phương đại thịnh.
Vòng xoáy màu đen hình thành xoay tròn trong tinh thần chi hải của Hoắc Dật Lưu, càng lúc càng lớn, đem thân thể Hoắc Dật Lưu cắn nuốt vào trong, tính cả mấy tên hắc ám Thần Văn Sư đang mưu toan chạy trốn cũng bị hút vào trong vòng xoáy, bọn chúng kêu lên thảm thiết, nhưng mà không cách nào phản kháng lực hút này.
Qua một lát vòng xoáy biến mất, một lần nữa hóa thành một hình lập phương màu đen bay vào trong người Lâm Minh.
Giờ khắc này kể cả Hoắc Dật Lưu và mấy tên hắc ám Thần Văn Sư, linh hồn của bọn họ bị Lâm Minh tiêu diệt.
Dưới sự ăn mòn của ma phương, linh hồn của bọn họ hóa thành mảnh vỡ linh hồn tinh khiết, bị phong ấn trong ma phương.
Lâm Minh giết chết những người này, hắn không dừng lại chút nào, thân hóa thành một đạo lưu quang, đột ngột bay thẳng lên không trung.
Trong quá trình bay nhanh, tay phải Lâm Minh lật một cái, từ trong tu di giới xuât ra một lệnh bài cổ xưa.
Lệnh bài này không biết do thứ gì tạo thành, mặt chính của nó có viết hai chữ “Tu La”, mặt sau có điêu khắc hình ác ma.
Đây chính là Tu La Lệnh ra vào Lộ Tu Lộ tự do.
Tu La Lệnh hiện ra, Lâm Minh cho ý niệm tiến vào trong.
Sau một khắc, Tu La Lệnh tỏa ra hào quang màu xanh bao phủ Lâm Minh, rồi sau đó thân ảnh của hắn càng ngày càng mơ hồ, đại khái qua nửa nén hương đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Minh cứ như vậy rời khỏi Tu La Lộ, tới bây giờ hắn cũng chấm dứt hành trình tám mươi năm trong Tu La Lộ…
Tinh không mênh mông không có giới hạn.
Trong không gian này đột nhiên không gian vặn vẹo, chợt không gian vỡ ra, một hồi không gian phong bạo từ trong khe nứt xuất hiện, một nam hai nữ ba người nương theo không gian phong bạo đi ra khỏi vết nứt không gian.
Ba người này đúng là Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên cùng Mộ Linh Nguyệt.
Đã rời đi nhiều năm, rốt cuộc Lâm Minh cũng quay về Thần Vực — là cố thổ của nhân loại.
Cảm thụ thiên địa quy tắc rõ ràng ở chung quanh, Lâm Minh hít sâu một hơi, có cảm giác như xa cách cả một thế hệ.
Mà đối với Lâm Minh cảm khái, Tiểu Ma Tiên lại cực kỳ vui vẻ, đối mặt hư không vô âận này tính trẻ con của nàng nổi lên, nàng đưa hai bàn tay nhỏ bé đưa lên miệng, hô lớn trong hư không:
– Đã về rồi, Cơ Tiên Nhi ta rốt cuộc cũng quay về!
Trong hư không vốn không có môi giới truyền âm thanh đi, nhưng mà Tiểu Ma Tiên lại dùng không gian pháp tắc thuyên chuyển không gian chi lực, dùng không gian chấn động làm chất môi giới truyền âm thanh ra xa mấy ngàn dặm.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên rời khỏi Thần Vực đã tám mươi năm, những thời giờ này có hai mươi năm ở trong Uổng Tử Cốc. Cho nên tính theo thời gian của Thần Vực chỉ mới có sáu mươi năm mà thôi.
Đi xa nhiều năm như vậy, Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên tại Tu La Lộ ngây ngốc còn dài hơn gấp đôi thời gian bọn họ ở Thần Vực, cũng khó trách bọn họ tâm tình hưng phấn như thế.