Nếu làm vậy thì sau này gã còn mặt mũi nào gặp người?
– Vậy thì ngoan ngoãn trả lời đi.
Lăng Hàn thản nhiên nói:
– Ngươi ở đây gặp được mấy nhóm người từ ngoài đến?
Nam nhân mất đi ý chí chống cự, trả lời nhanh:
– Có một nhóm.
Lăng Hàn hỏi:
– Gồm những ai?
– Rất nhiều, ít nhất cỡ một trăm người.
– Kể ra cụ thể.
Nghe nam nhân tỉ mỉ nói một lần Lăng Hàn mới biết bốn năm rưỡi trước nhóm Nữ Hoàng đã tới đây, quả nhiên toàn là mấy Thánh Vương cấm địa đi chung, còn một số tiểu bối khác cộng lại khoảng một trăm người.
Đại Hắc Cẩu cũng ở trong đó, bọn họ giống như sáu người Lăng Hàn đoạn đầu đi suôn sẻ nhưng đến đây thì bị ngăn lại. Đại Hắc Cẩu và nam nhân xung đột, nó lặng lẽ lẻn vào trong trận cắn mông gã thành ba mảnh.
Trải qua giao thiệp đám người Nữ Hoàng được cho đi, nam nhân thì căm thù người ngoại địa tột đỉnh. Giờ nhóm Lăng Hàn rơi vào tay gã nên muốn làm khó dễ, kết quả ăn trái đắng lần thứ hai.
Các cường giả Triệu tộc đã chạy tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn năm người Lăng Hàn:
– Người từ ngoài đến, các ngươi rất quá đáng!
Triệu tộc xuất động sáu cường giả, đây chưa phải toàn bộ thực lực của bọn họ, phỏng chừng cho rằng bấy nhiêu đây đủ trấn áp nhóm Lăng Hàn rồi.
Lăng Hàn thầm khó chịu, hắn liếc mắt qua nói:
– Các ngươi tốt nhất đừng chọc ta, không thì người nằm xuống đâu không chỉ có một mình hắn!
Sáu người quát nạt:
– Càn rỡ!
Tuy bọn họ không phải đẳng cấp tộc lão nhưng đều là cường giả trung Cửu Hoàn, sánh bằng cường giả Thánh Vương sơ kỳ thậm chí trung kỳ.
Sáu người tấn công Lăng Hàn:
– Bắn hắn lại!
Lăng Hàn tùy tay túm nam nhân dậy nắm mắc cá chân của gã, biến gã thành vũ khí ném hướng sáu cường giả.
Vèo!
Lăng Hàn múa người kêu vù vù.
Nam nhân sợ hãi mặt xanh mét vội vận chuyển lực lượng chạy toàn thân, nếu đụng phải cùng tộc thì gã bị vỡ thành bột phấn.
Sáu người kia nhảy vọt ra ngoài tránh cho ngộ thương tộc nhân.
Bọn họ kích tướng:
– Chiến đấu mà giữ con tin thì có gì hay ho?
Lăng Hàn thét dài:
– Liên quan gì các ngươi?
Lăng Hàn cầm ‘vũ khí to’ lao vào sáu người, dùng nam nhân nnhư thanh kiếm.
Ong ong ong ong ong!
Lăng Hàn thật sự vận chuyển ra kiếm khí bắn ra từ cơ thể nam nhân. Nam nhân khổ muốn chết, dù gã dốc hết sức vận công bảo vệ nhưng sao chịu nổi kiếm ý của Lăng Hàn, thoáng chốc da tróc thịt bong, máu me nhầy nhụa.
Lăng Hàn đánh sướng tay, ném nam nhân sang bên, hắn lao vào sáu người.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Quyền đấm cước đá, rất nhanh Lăng Hàn trấn áp sáu người. Cực nhanh của hắn vốn không ai trốn thoát được.
Tiểu Cốt đứng bên cạnh nghiêng đầu xem, bây giờ nó là miếng bọt biển không ngừng hấp thu tất cả, ở trong lòng nó Lăng Hàn có sức ảnh hưởng lớn nhất, khiến nó từng hành động đều bắt chước hắn.
Lăng Hàn khoanh tay đứng, đã gây sự đến mức này thì hắn sẽ không rút tay về.
Một lúc sau lại có cường giả của Triệu tộc chạy đến, lần này đông hơn, cỡ trăm người.
Lăng Hàn phải cảm khái một câu, nơi này có thật nhiều cao thủ.
Trăm người đều là cường giả Cửu Hoàn, có mười mấy người Cửu Hoàn đen như mực, đến đỉnh Thánh Vương.
Mấy nhiều kẻ thù không độ trời chung, mắt Tiểu Cốt xanh ngắt, may mắn nó nhớ kỹ lời Lăng Hàn dặn nên cúi gằm mặt không nổi điên lên, không để ai thấy nó khác lạ.
Trí tuệ của Tiểu Cốt càng lúc càng cao, ngày càng nhân tính hóa.
Một lão nhân đầu đội mũ lông chim dài năm trước mở miệng nói:
– Thả người ta!
Mũ long chim của lão nhân dài nhất, chắc là tộc trưởng của Triệu tộc. Mặt lão lạnh băng, mắt chất chứa lửa giận như sấm sét.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
– Lão già, ta không thích nghe giọng điệu ra lệnh đó, hãy sửa lại thái độ rồi nói chuyện tiếp.
Một tộc lão tấn công:
– Muốn chết!
Ầm!
Bàn tay to vươn ra, các hoa văn màu đen nổi lên, mơ hồ thấy trời trăng sao, khác hẳn công pháp của Cổ giới.
Lăng Hàn đấm một cú, giằng co kịch liệt không khoan nhượng.
Bùm!
Va chạm một đòn rồi tộc lão kia lảo đảo, biểu tình ngạc nhiên. Tộc lão cho rằng hơi thở của Lăng Hàn yếu hơn mình nhiều, lúc trước đã đánh nhau với người ngoại địa rồi, tuy hai bên không chung một hệ thống tu luyện nhưng tộc lão phán đoán được.
Cú va chạm này khiến tộc lão rất bất ngờ, đối phương không yếu hơn gã chút nào.
