Mẹ Châu bình tâm lại, muốn nói chuyện đàng hoàng với Châu Vũ.
Không tự dưng mà con gái bà lại thích thằng nhóc xấu kia, trên người Phó Thiết Ảnh chắc chắn có phẩm chất gì tốt mà thu hút được cô ấy, khiến cô ấy dũng cảm quên mình.
Bản thân rất tin tưởng vào ánh mắt của con gái mình.
Châu Vũ thấy hơi ngoài ý muốn, không ngờ mẹ lại muốn nghe cô chia sẻ.
Cô ấy mím môi, nói: “Anh ấy rất nghe lời.”
“Chỉ điều này?”
“Vâng ạ.”
Cô ấy dùng sức gật đầu.
“Vậy bố con vấn nghe lời mẹ lắm, mẹ bảo ông ấy đi phía đông, ông ấy không dám đi phía tây.”
“Ba thích uống rượu, mẹ khuyên bao năm nay, cũng không thấy ba bỏ rượu, chỉ có thể miễn cưỡng làm được như lúc xã giao thì bớt uống.” Cô ấy tiếp tục châm chậm nói: “Nhưng Phó Thiết Ảnh không giống vậy, chuyện con không thích, anh ấy đều thay đổi.”
“Con biết quá khứ của anh ấy, quả thực không tốt đẹp, thực ra lúc đầu mới quen biết, bản thân con cũng dè bỉu khinh thường. Cảm thấy cho dù mình thích, cũng không có khả năng cùng anh ấy được. Con không thích anh ấy chém giết, anh ấy liền bắt đầu nhãn nhịn, giận người khác cũng không dùng vũ lực để giải quyết rồi.”
“Con không thích tính xấu của anh ấy, anh ấy liền trở nên dịu dàng,,giống như dã thú thu lại móng vuốt và răng nanh của mình. Con không thích anh ấy lạnh lùng vô tâm, bây giờ anh ấy đã biết hòa hợp với người khác, làm con vui rồi.”
“Dáng vẻ trước đây của anh ấy thế nào, con không thể tham gia, cũng không thể thay đổi quá khứ. Nhưng, con có thể thay đổi anh ấy của tương lai.
Từng chút một thay đổi anh ấy, con tin anh ấy sẽ trở thành một Cố Thành Trung thứ hai, cũng chỉ thuộc về một mình con.”
“Cho dù… tương lai con không thể bầu bạn với anh ấy, con cũng muốn anh ấy trở nên tốt hơn, trở nên càng được nhiều người công nhận và yêu thích.