Dương Khai vừa nghĩ tới những điều liên quan tới Trường Thọ Quả cùng Trường Thọ đan, vừa hớn hở cẩn thận hái lấy 3 trái cây, bảo đảm cách hái sẽ không khiến cho dược hiệu trôi mất, mới dùng cái hộp gỗ cẩn thận niêm phong, bỏ vào nhẫn không gian.
Có thu hoạch, tâm tình Dương Khai rất tốt, tiếp tục kiểm tra xung quanh.
Xung quanh nơi này quả thật không có người đi lại, tiếp theo, Dương Khai liên tục có thu hoạch, kiếm đầy túi.
Chở nửa canh giờ vừa qua, Thất Diệu Bảo Quang lại ập tới, hắn tìm tới một khe nứt không gian gần nhất trốn vào, tìm kiếm Không Linh Tinh.
Tính toán thời gian vừa đến, lại từ hư không quay lại dược cốc.
Liên tục lặp lại như thế….
Hắn quả nhiên không lãng phí chút thời gian nào, chẳng những có thể thu hoạch linh dượctrong dược cốc, còn có thể tìm Không Linh Tinh trong khe nứt hư không, hai bên luân phiên, hắn thu hoạch lớn hơn bất kỳ ai.
Quả nhiên là giúp người cũng là giúp mình! Dương Khai thầm cảm khái, khi đó nếu không phải cố kỵ danh dự của La Lam, hắn đã không chọn vào khe nứt không gian tránh né.
Không làm thế, hắn đã không phát hiện cách lợi dụng thời gian hiệu suất cao như vậy.
Chỉ là một hành động vô tình, lại cho hắn được báo đáp to lớn.
Thời gian trôi qua, Dương Khai không biết mình đã ở bao lâu trong dược cốc, hắn qua lại giữa khe nứt hư không và dược cốc, lại thu được 200 khối Không Linh Tinh, linh thảo diệu dược cũng tới trăm phần.
Thu hoạch như thế, có thể nói là khủng bố.
Nên biết, bất kể Không Linh Tinh hay dược liệu đều có giá trị cực kỳ to lớn, hơn nữa Dương Khai dám khẳng định, những người khác tuyệt đối không thu hoạch lớn như mình.
Tuy nhiên từ khi tách khỏi La Lam, hắn vẫn không đụng tới những người khác, điểm này làm hắn rất kỳ quái.
Đến một lúc, Dương Khai đi về phía mùi hương kỳ dị lan tỏa, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, nhíu mày.
Thần niệm của hắn đã nhận ra có người khác tồn tại, không chỉ một người, là ba người.
Trong đó hai người đi chung, trong đó một người Hư Vương lưỡng tầng cảnh, một người Phản Hư tam tầng cảnh! Người thứ ba lại đi một mình.
Dương Khai cùng ba người lúc này xếp thành hình tam giác, đều đi về phía một hưởng, hiển nhiên mọi người đều bị dược hương thu hút tới.
Bởi vì người đi vào dược cốc không đông, cho nên Dương Khai lập tức đoán được ba người này là ai.
Hai người đi chung, rất dễ xác minh, bởi vì võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, ngoài mình ra cũng chỉ có Tử Đông Lai và Tuyết Nguyệt, nhưng khí tức của đối phương không phải Tuyết Nguyệt, vậy tất nhiên là Tử Đông Lai.
Dẫn theo Tử Đông Lai, vậy chính là Tử Long chủ nhân của Tử Tinh! Hai cha con đều như hình với bóng.
Cường giả Hư Vương Cảnh đi lẻ, Dương Khai có thể nhận ra hơi thở suy đoán thân phận – Hứa Nguy!
Chính là tên trưởng lão Di Khí Sào Huyệt lợi dụng mình ngăn cản Huyễn Không Điệp.
Dương Khai có thể thông qua thần niệm tra xét phát hiện bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng phát hiện ra Dương Khai.
Cho nên vừa tra xét lẫn nhau, tốc độ của Tử Long cùng Tử Đông Lai tăng vọt, rõ ràng là muốn giành trước Dương Khai cùng Hứa Nguy, chạy đến vị trí phát tán dược hương, cướp lấy thiên tài địa bảo!
Tử Long làm như vậy, xuất phát từ tự tin vào thực lực mạnh mẽ của mình.
Hư Vương lưỡng tầng cảnh, ở trong dược cốc này cũng chỉ có Quỷ Tổ và Nghê Quảng mới chống đỡ được, những người khác thật không lọt vào mắt hắn. Nhất là hậu bối như Dương Khai, hắn cảm thấy chỉ một ngón tay cũng có thể dí chết Dương Khai.
Ở bên kia, Hứa Nguy chần chờ một chút, cũng tăng tốc phóng tới.
Đối mặt thiên tài địa bảo dụ dỗ, hắn không muốn bỏ đi, dù cho đối phương là Tử Long cũng vậy, huống gì thân là trưởng lão Di Khí Sào Huyệt, hắn không cần nể mặt Tử Long, mọi người vốn là thù địch với nhau, không sợ đắc tội nữa.
Tốc độ hai bên tăng lên, Dương Khai cũng hành động.
Ba phe, tổng cộng 4 người, đều nhanh chóng áp sát khu giữa.
– Hừ! Không biết sống chết! Tử Long vốn tưởng với thực lực của mình đã đủ uy hiếp Dương Khai và Hứa Nguy, làm bọn họ quay đầu chạy trốn. Nhưng không ngờ hai người không hề tránh né, mà lại muốn cướp linh dược với mình.
Điều này làm hắn căm tức, cảm thấy mình bị coi thường, mất mặt.
Hứa Nguy cũng thôi, tuy rằng thực lực không bằng mình, nhưng dù sao cũng là Hư Vương Cảnh, mình muốn bắt được hắn cũng phải tốn sức, ở chỗ này, Tử Long không muốn lãng phí thời gian với Hứa Nguy.
Nhưng tiểu tử Phản Hư tam tầng cảnh kia là cái gì? Dám cố ý tranh giành với mình, chẳng lẽ hắn không biết chữ chết là thế nào?
– Phụ thân, có cần con đi… Trong mắt Tử Đông Lai xẹt qua tia sáng lạnh, trầm giọng hỏi.
Hắn đã sớm khó chịu Dương Khai.
Thân là thiếu chủ Tử Tinh, có thể đi vào trong này, hoàn toàn là vì Tử Long dẫn hắn tới, Tuyết Nguyệt là thanh niên tuấn kiệt so sánh với hắn, tự nhiên có tư cách đặt chân đến đây.
Nhưng mà Dương Khai là cái thứ gì? Trước kia Tử Đông Lai chưa từng gặp Dương Khai, cũng chưa từng nghe qua tên của hắn.
Người này lại giống mình cùng Tuyết Nguyệt, đi đến chỗ bảo địa này.
Hắn cảm thấy bởi vì Dương Khai đi vào, mà cấp bậc chỗ này bị hạ thấp rất nhiều!
Đi vào cùng một tên ngu xuẩn chưa nghe tiếng tăm này, đó là sỉ nhục đối với Tử Đông Lai hắn! Chỉ có giết đi, mới có thể rửa sạch sỉ nhục này.
Cho nên nhận ra là Dương Khai, Tử Đông Lai liền xung động muốn đi, dùng thực lực của hắn nói cho Dương Khai, giữa thiên tài như mình và hắn có chênh lệch rất lớn, nói cho hắn biết không phải ai cũng có thể vào Thất Lạc Chi Địa, to gan dám vào, vậy phải trả giá đắt!
– Thằnghề mà thôi, cần gì để ý! Tử Long hừ lạnh. – Nếu hắn dám xuất hiện ở trước mặt con, con mới ra tay cũng không muộn.
– Rõ! Tử Đông Lai nghe vậy gật đầu, cười lạnh nói: – Chỉ sợ hắn không có gan này.
Vừa nói vậy, Tử Đông Lai lại sửng sốt, bởi vì trong cảm giác của hắn, Dương Khai chẳng những không vì nguy hiểm mà rút lui, ngược lại lại càng nhanh hơn.
– Thú vị, trên đời này thật có kẻ không biết sống chết! Tử Đông Lai cười âm trầm, ánh mắt nhìn về phía kia, như ước gì Dương Khai sớm xuất hiện.