– Nói không chừng, có lẽ lần này tính tình Nghĩa Hưng Vương thay đổi thì sao? Chúng ta cũng lên thuyền trở lại Sở Tiên Sơn Trang chờ bọn hắn ở đó.
– Được!
Hai người lại lần nữa lên thuyền, bởi vì cách sơn trang khá gần nên một lát là đến. Thượng Quan Uyển Nhi lập tức trở về phòng rửa mặt. Qua một hồi sau thì đám người Lý Trọng Tuấn mới tới.
Tần Tiêu xa xa chứng kiến thân thể như hắc tháp của Thiết Nô, hắn đứng ở đầu thuyền thấy Tần Tiêu hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng “Ô ô ” gọi to. Bên cạnh hắn là Tử Địch phảng phất như đại tướng quân thắng trận trở về, thần sắc kiêu căng vênh váo tự đắc, nhưng lại chỉ không thấy Lý Trọng Tuấn.
Thuyền lớn cập bờ, Tử Địch khinh thân nhảy lên trước rơi xuống thuyền, cố làm ra vẻ hướng về phía Tần Tiêu chắp tay chào theo nghi thức quân đội:
– Bẩm khâm sai đại nhân, Tử Địch không có nhục mệnh, đem Thiết Nô trở về.
Tần Tiêu cười ha ha:
– Tốt, vất vả nàng rồi. Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ đâu rồi?
Tử Địch nhếch mũi, ánh mắt đảo qua khoang thuyền:
– Hắn hả? Một người trốn ở trong khoang thuyền khóc đấy! Hắc hắc! Không nói nữa, ta đi tìm tỷ tỷ, ngài tự mà đi hỏi hắn.
Dứt lời, nàng nhanh chân chạy tới Sở Tiên Sơn Trang.
Trong lòng Tần Tiêu xấu hổ một hồi:
– Sẽ không khoa trương như vậy chứ? Nghĩa Hưng Vương bị Tử Địch đánh cho khóc luôn? Cái này…
Thiết Nô rơi xuống thuyền, hướng về phía Tần Tiêu quỳ té xuống, ngẩng đầu lên. Tần Tiêu nâng hắn dậy, vỗ cỗ thân thể rắn chắc như núi nói:
– Về Sở Tiên Sơn Trang nghỉ ngơi trước, tối nay ta tới tìm ngươi nói chuyện.
Thiết Nô “Ô ô ” gật đầu, đi về phía Sở Tiên Sơn Trang.
Quân sĩ bên trên lục tục xuống thuyền, Tần Tiêu vẫn không có nhìn thấy Lý Trọng Tuấn. Trong lòng Tần Tiêu đang buồn bực thì một quân sĩ từ trong khoang thuyền tiểu chạy đến, nói khẽ với Tần Tiêu:
– Tần đại nhân, Nghĩa Hưng Vương cho mời.
– Hả?
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm nghi hoặc, lên thuyền đi vào trong khoang đã thấy Lý Trọng Tuấn sắc mặt trắng bệch ngồi bên trong, trên người bọc lấy một cái chăn lông, thần sắc uể oải tới cực điểm.
Tần Tiêu đi đến bên cạnh Lý Trọng Tuấn, dùng thanh âm trầm thấp hỏi:
– Điện hạ, ngài bị sao thế?
– Đừng nói nữa! Quá tổn thương tự tôn!
Lý Trọng Tuấn suýt nữa khóc lên, phiền muộn nói:
– Bổn vương kua gái cả đời, còn chưa từng gặp ai đau đầu như thế. Không phải là chỉ tới gần “chạm” tay nàng một cái thôi sao? Không ngờ nàng, không ngờ….
Tần Tiêu đã đoán được đại khái, cố nín cười ra vẻ kinh ngạc mà hỏi:
– Tử Địch đã làm gì ngài.
Lý Trọng Tuấn nhấc chăn ra, lộ ra thân thể không mảnh vải, hắn hắc xì một cái rồi thương tâm gần chết kêu lên:
– Nàng không ngờ ném bổn vương vào trong sông. Ô ô ô, nước sông này không phải lạnh bình thường…Hắt…hắt xì!!! Cái này bổn vương xem như lĩnh… hắt xì…lĩnh giáo.
Tần Tiêu rốt cục nhịn không được cười ha hả, thay Lý Trọng Tuấn dắp chăn lại:
– Điện hạ hảo hảo đắp lại đi, đừng gặp cảm lạnh.
– Ta đã cảm luôn rồi.
Lý Trọng Tuấn oán hận trừng mắt với Tần Tiêu:
– Ta nói huynh đệ ngươi thật không đủ cốt khí, giữ lại một người dịu dàng, đưa một con cọp cái cho ta. Hết lần này tới lần khác nàng lại là người của ngươi, bổn vương đã không thể đánh, cũng không nên mắng, rõ ràng mặc cho nàng trước mặt quân sĩ lên gối, chấn chỏ, đau tới kêu cha gọi mẹ. Sau đó nàng không cần suy nghĩ ném bổn vương xuống hồ nước lạnh băng. Trời có mắt không? Lý Trọng Tuấn ta có bao giờ ăn loại thiệt thòi này chứ?
Tần Tiêu cố nín cười miễn cưỡng nói:
– Điện hạ, hình như Tần Tiêu cũng không có tiến cử với ngài, mà là chính ngài anh dũng tự chọn. Ha ha! Điện hạ thứ tội, Tần Tiêu thật sự là nhịn không được muốn cười to! Tử Địch nha đầu kia từ trước đến nay thần kinh có chút không bình thường, mềm cứng đều không ăn. Lúc trước, có nhiều lần cũng còn thiếu chút nữa dùng đao làm thịt ta.
Lý Trọng Tuấn hít hít cái mũi nặng nặng vô cùng:
– Con bé này thật đúng là khắc tinh của bổn vương. Tần huynh đệ, ngươi nói đi kỳ quái không, nàng giày vò bổn vương như vậy, bổn vương rõ ràng không có tức giận? Nữ tử như nàng cực kỳ đặc biệt. Bổn vương chắc là không hết hy vọng! Một ngày nào đó, ta muốn nàng…Hắt xì…cam tâm tình nguyện theo ta.
– Chuẩn! Kiên nhẫn lên, tinh thần như thế rất đáng khen.
Tần Tiêu cười ha ha:
– Tiếp tục cố gắng điện hạ cố gắng tranh thủ mới có giá trị.