Từ biểu cảm của Tống Duyên Minh, tôi nhận ra, chị ta không phải đang trêu đùa, thật sự có người đang đợi tôi!
“Không, không, đừng! Chuyện lần trước thật sự không liên quan gì đến tôi, thật sự không phải do tôi làm! Đây là lần đầu tiên tôi thấy đoạn ghi hình này! Tôi đảm bảo, tôi sẽ không làm lộ nó, chị có thể xóa đi.” Tôi nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân mình nói không đúng, “Chuyện này nhất định có người đứng sau giở trò, để hai chúng ta trả thù nhau, bây giờ người mà chị cần đối phó không phải là tôi, mà là đi tìm người đứng sau làm ra mọi chuyện.”
“Đừng giả bộ nữa!” Tống Duyên Minh đưa tay lên tát vào mặt tôi, “Nhất định là mày! Trên thế gian này ngoài mày ra thì còn có ai hận tao như vậy chứ?!”
“Tôi hận chị, nhưng tôi không thể làm ra những chuyện như thế này!”
Tôi cố gắng hết sức để giải thích với chị ta.
Tống Duyên Minh cười lạnh lùng, “Không sao? Tao là người đã giết đứa con của mày và Lý Hào Kiệt, còn hại mày phải ngồi tù, mày lại không làm như vậy sao? Chỉ sợ trong tâm trí mày đang muốn hàng nghìn con dao đâm vào tao ấy!!!”
Đúng vậy, chị ta nói không sai.
Chị ta đã làm những chuyện này, tôi hận rằng mình không thể giết chết chị ta, làm cho chị ta không thể đầu thai được nữa!
Nhưng mà, dù tôi có hận chị ta như thế nào đi nữa, tôi cũng không thể làm ra những chuyện như thế này!
“Tôi đã nói rồi, tôi không làm chuyện này!” Tôi hét lên.
“Vậy sao?” Tống Duyên Minh cứ thế đè lên eo tôi, dựng thẳng lưng, từ trên cao nhìn về phía tôi, “Những chuyện tao làm có lẽ mày đều đã biết rất rõ.”
“…”
“Làm cho mày phải ngồi tù, đó chỉ mới bắt đầu, nói những chuyện gần đây đi, tao đã mua chuộc Lương Vũ Hạnh để cô ta làm việc cho tao, nhưng cô ta lại dám mặc cả với tao, nói muốn xử lý luôn Đào Nhi, điều làm cho tao bất ngờ đó chính là mối quan hệ của mày và người tên Đào Nhi đó lại tốt như vậy.”
Tôi đã đoán trước được chuyện này.
Tôi không cảm thấy ngạc nhiên.
Tống Duyên Minh thấy tôi không có phản ứng gì thì liền lắc đầu, “Xem ra, chuyện tao làm đều không thể khiến mày tức giận?” Chị ta ngừng lại một lát, rồi sát mặt lại chỗ tôi, nở một nụ cười khác lạ, “Không sao, tao biết có một chuyện sẽ phải làm cho mày tuyệt vọng.”
Nhìn nụ cười của chị ta, tôi bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Tống Duyên Minh móc trong túi áo ra một chiếc đĩa CD nhỏ, hỏi tôi, “Mày biết cái này là gì không?”
Tôi do dự rồi lắc đầu.
Tống Duyên Minh nhìn biểu cảm của tôi bỗng nhiên bật cười lạ thường.
Chị ta không nói gì cả, chỉ tắt đoạn ghi hình đang phát trên máy tính, sau đó bỏ chiếc đĩa CD vào trong máy tính.
Không lâu sau đó, máy tính đã nhận được nội dung của chiếc đĩa.
Tống Duyên Minh mở ra, tìm kiếm và nháy đúng chuột vào một tệp.
Đó là một tệp ghi âm.
Sau khi mở ra, một đoạn đầu không có tiếng.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Tổng giám đốc Lý, mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, chỉ là xe của anh ta sắp lên cao tốc, một khi gặp phải sự cố bất ngờ, nhất định sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó, không chết, cũng sẽ tàn tật.”
Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói lạ lẫm ấy.
Nhưng những gì mà anh ta nói, tôi suy đoán, trán ướt đẫm mồ hôi.
Không!
Không phải như vậy!
Trong lòng tôi gào thét.
Nhưng ngay sau đó, tôi liền nghe thấy một âm thanh mà tôi không muốn nghe.
Trong máy tính vang lên một giọng nói khác, “Chắc chắn không có người nhìn thấy chứ?”
Giọng nói lạ ấy trả lời lại, “Chắc chắn, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm.”
Giọng nói ấy, tôi không thể không nhận ra.
Lý Hào Kiệt.
Hóa ra, vụ tai nạn của Lương Khanh Vũ có liên quan đến Lý Hào Kiệt! Hóa ra chính là anh ta đã làm!
“Không, không phải như vậy, Lý Hào Kiệt không có lý do nào mà lại hại Lương Khanh Vũ, tôi và Lương Khanh Vũ đã chia tay nhau, chúng tôi cũng đã không còn liên hệ với nhau nữa, lần đó Lương Khanh Vũ đến chẳng qua là do tôi bị người khác hãm hại, vì vậy anh ta muốn giúp tôi! Hơn nữa việc anh ta đến, Lý Hào Kiệt cũng không biết…”
Tôi như vỡ òa, vẫn không dám tin những chuyện đang xảy ra.
Ngay sau đó, tôi ngẩng đầu nhìn Tống Duyên Minh, “Cái này chỉ là giả thôi! Chuyện này nhất định không phải sự thật! Hiện nay, có rất nhiều phần mềm điều chỉnh âm, tùy ý cũng có thể tạo ra âm thanh như vậy!”
Đúng, đúng!
Nhất định là như vậy, người hại Lương Khanh Vũ nhất định không phải người của anh ta.
Không thể là Lý Hào Kiệt.
Không phải vì tôi!
Tôi căn bản không có cách nào chấp nhận Lương Khanh Vũ vì tôi mà chết!
Bộ dạng sợ hãi của tôi, dường như cuối cùng cũng làm cho Tống Duyên Minh thỏa mãn, chị ta đưa tay tắt đoạn ghi âm đang phát lại lần hai.
Chị ta nhìn tôi, nói từng chữ một, “Không tin? Mày dựa vào cái gì mà không tin? Hãy nghĩ thử xem, Lý Hào Kiệt là ai.”