“Aaaa…”
Đông Phương Thị lúc này hai mắt đỏ ngầu, cũng không biết muốn nói gì, chỉ có thể đau đớn phát ra chút âm thanh. Hẳn là nàng ta lúc này cực kỳ hận, trừu tính bấy lâu nay, cuối cùng lại không được gì cả, còn mất hết tất cả.
Bắc Ly Danh chết, chính lúc đó, mọi chú ý đều đổ dồn lên người Huyết Y, không ai chú ý đến vị tướng quân anh dũng của Nam Huyền cũng đã hy sinh ngay sau khoảnh khắc đó, khoảnh khắc chứng kiến con trai mình bị người một chiêu lấy đầu.
Ngay vừa lúc Bắc Ly Danh chết, Phó Lẫm bị một nhát đao xuyên tim, theo đó là vô số nhát chém trút xuống trên người. Hắn lúc đó khuỵu xuống, mở to mắt nhìn phía Bắc Ly Danh bị giết lúc đó. Khi con người sắp lìa đời, giống như một đoạn phim, hồi tưởng cuộc đời mình.
Đứa con trai mà hắn chưa từng dám nhận, chưa được một lần nghe hai chữ “phụ thân” từ miệng nó. Lúc Bắc Ly Danh đầu rơi xuống đất, Phó Lẫm như chết lặng, giống như thứ giúp hắn ngoan cường chiến đấu biến mất, bản thân cũng chẳng còn quan tâm gì nữa. Cũng không buồn phản ứng kẻ đâm hắn là ai.
Danh Nhi, là phụ thân không tốt, không cho con được thứ tốt nhất, cũng không dám cho con biết được sự thật, chỉ có thể bên cạnh con dưới danh nghĩa sư phụ.
Cha… cha lần đầu ta xưng là cha với con, hẹn gặp con dưới Hoàng tuyền. Hy vọng con có thể tha thứ cho cha, chấp nhận người phụ thân này.
Phó Lẫm không biết, đứa con trai của hắn, trong mắt vốn chỉ có địa vị và quyền lực. Chỉ vì Huyết mạch mà hắn trong nháy mắt mất đi tất cả. Hắn hận còn không kịp, sao có thể nhận thân ?
Trên người Đông Phương thị xuất hiện oán niệm ngút trời, giống như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Con trai duy nhất chết, nam nhân yêu nàng cũng chết, tộc nhân bỏ rơi. Nàng, chẳng còn gì cả !
“Aaaaa !!!”
Đông Phương thị gào lên trong tuyệt vọng, muốn nhào đến tấn công Huyết Y. Huyết Y chỉ nhẹ nhàng động đầu ngón tay, Huyết Ti bắn ra, Đông Phương thị ngã nhào trên đất, hai chân chảy máu, gân chân đã bị cắt. Bà ta cùng không từ bỏ, tựa hồ đau đớn càng làm cho ý chí của bà ta càng thêm mãnh liệt, dùng hai tay lếch về phía Huyết Y. Huyết Y mặt không đổi sắc, Huyết Ti lần nữa bắn ra, cắt đứt gân tay của bà.
Đông Phương thị hét lên đau đớn, chỉ có thể phá ra âm thanh “aa” đứt quãng. Nhìn bộ dạng người không ra người ma không ra ma, muốn sống không được mà chết không xong của Đông Phương thị, người ở đây đều có chút không nhìn được.
Huyết Y ra tay quá quá tàn nhẫn.
Lam Nguyệt nhíu mày, môi khẽ mấp máy. Người bên ngoài không hiểu ra sau, chỉ thấy sắc mặt huyết Y khẽ biến, thua tay lùi lại một bên, vô cùng quy củ liếc xung quanh một cái.
Mẹ nó, nha đầu khốn kiếp, bắt hắn làm nhiệm vụ thì thôi, còn âm thầm giám sát ! Biến thái !
Lam Nguyệt hơi híp mi nhìn hắn, tên này cái gì cũng tốt, chỉ có bản chất là quá tà ác, rat ay giết người đều dùng phương thức cực kỳ nhanh gọn mà tàn nhẫn, hành hạ người khác cũng như một sở thích. Giữ lại kẻ như vậy trong Cửu Môn, là đúng hay sai đây ?
Đông Phương thị lúc này nằm trên mặt đất, cảm giác đau đớn khiến bà ta chết lặng. Huyết Y rời khỏi tầm mắt, bà ta cũng đã bình tĩnh hơn một chút, lúc này há miệng muốn cười lớn, lại chẳng thể phát ra được tiếng cười nào. Nước mắt cũng chực trào ra.
Cả đời bà tranh đấu hậu cung, bày mưu tính kế, dọn dẹp một đường sạch sẽ muốn đưa nhi tử lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, trên tay cũng không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi. Bà bất chấp lợi dụng tỷ muội, lợi dụng nam nhân yêu bà, thậm chí là hạ độc hoàng đế. Một ván cờ đến cuối cùng lại thua trắng tay, đến vũ khí lợi hại nhất là lời nói mê hoặc lòng người, cũng bị người khác nhẹ nhàng tước đoạt.
Bà đã phạm sai lầm ở bước nào ? Có phải là đã quá xem nhẹ Bắc Ly Dạ ?
Bày mưu tính kế hơn hai mươi năm, phút chốc tan thành mây khói. Bà lúc này quả thật hỏng mất đầu óc rồi.
Đông Phương thị lúc này, lại khiến cho người ta mang theo một tia thương cảm.
Ai cũng có thể thương xót Đông Phương thị, chỉ có Bắc Ly Dạ là không !
Đối với hắn, bà ta có ngày hôm nay, hoàn toàn là nhân quả luân hồi, ác giả ác báo.
Mẫu thân hắn xuất thân thấp kém, chỉ được Hoàng đế sủng hạnh một đêm liền sinh ra hắn, là một Tiệp Dư nho nhỏ trong cung. Vốn dĩ mẫu phi hắn an phận thủ thường, cũng chưa từng nghĩ đến tranh đoạt cái gì. Thế nhưng lại bị Đông Phương thị lúc đó chỉ là Thục phi gáng tội thay. Hắn lúc đó còn nhỏ, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu phi hắn bị dìm chết.
Có lẽ mẫu phi hắn đối với Đông Phương thị mà nói chỉ là một viên đá kê chân nhỏ bé trong đại nghiệp của bà ta, nhưng với hắn mà nói, chính là thù không đội trời chung !
“Đông Phương Dư Ninh, trước kia làm bao nhiêu chuyện ác, bà có từng nghĩ đến kết cục như hôm nay ?”
Bắc Ly Dạ tiến lên, cúi người ngồi trước mặt Đông Phương thị, nói. Đông Phương thị lúc này con ngươi rã rời, không để ý hắn. Bất quá Bắc Ly Dạ cũng không mong chờ gì, chỉ chậm rãi mở miệng nói nhỏ gì đó với Đông Phương thị. Đông Phương thị trừng mắt, muốn phát điên gào lên aaaa, lại không làm gì đươc Bắc Ly Dạ. Bắc Ly Dạ lạnh lùng đứng lên, quay ngoắc người rời đi.
Lão quốc sư cũng đã quay lại đại điện, hai vị trưởng lão thối một mặt theo sau. Lão quốc sư lúc này chậm rãi lên đài, cất giộng nói:
“Nay phản loạn đã trừ, Nam Cung thế gia và Đông Phương thế gia đồng phản loạn, vốn dĩ phải trừng trị, nhưng niệm tình gia tộc có công lâu đời, lúc này tạm giam vào đại lao, chờ ngày xét xử !”
“Mộ Dung thế gia và Nạp Lan thế gia hộ quốc có công, đương nhiên phải thưởng. Chờ ngày bệ hạ đăng cơ, luận công ban thưởng.”
“Điện hạ anh minh !”
“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế !”
“…”
Cuộc chiến tranh vị Nam Huyền quốc đến hồi kết, mặc dù quá trình có hơi khác, nhưng chung quy vẫn theo dự tính ban đầu của Lam Nguyệt
Lam Nguyệt cùng Huyền Tịch rời cung, quay về quán trọ. Hai người từ đầu đến cuối cũng chỉ mang tâm thế xem kịch, không hề trực tiếp can dự vào hố nước sâu này.
Chỉ còn trở về chờ tin báo phía Lạc Y thôi.