Thành công thật rồi!
“Cám ơn ông nội.” Trần Phong vừa nói vừa vui mừng nhìn sang Lộ Hà bên cạnh anh.
Vẻ mặt Lộ Hà cứ như đang chìm đắm trong giấc mơ ở thiên đường nào đó, chưa tỉnh lại. Đến lúc Trần Phong lén ngoắc ngoắc ngón tay của cô, cô mới hoàn hồn giật mình, á một tiếng, vội vàng đứng dậy sóng vai anh, cảm ơn ông nội.
Ông cụ Trần phất phất tay, ra hiệu quản gia đỡ ônh rời khỏi căn phòng.
Quản gia theo lời, một gia chủ một tớ đi ra đến cửa.
Nhưng lúc này, Trần Kiệt ở phía sau lại lên tiếng: “Ông nội! Người thật bất công?”
Ông cụ Trần dừng lại, khẽ cau mày nhìn lại Trần Kiệt.
“Ông nội, tại sao, con cũng là cháu trai của ông, mà ông trong mắt lại chỉ có Trần Phong?” Nụ cười của Trần Kiệt cực kỳ âm u, hắn gằn lên: “Trần Phong là cháu ông, còn con lại không phải? Công ty cũng là hắn? Hắn cưới vợ là nam hay nữ, giàu hay nghèo, sang hay hèn ông đều không quản? Tại sao? Tại sao? Cái gì cũng là hắn hả?”
Trần Kiệt càng cười càng lạnh lẽo, “ông nội, ông không phải là một người ông tốt sao? Hả? Vậy thì tại sao? Ông nói đi? Nói đi?”
Hai mắt ông cụ Trần híp lại: “Tiểu Kiệt, con chất vấn ta làm gì, con tự nhìn lại mình, chẳng phải ta đã cho con cơ hội rồi sao? Là chính năng lực bản thân con yếu kém, không thể trách ta…”
Lời ông cụ còn chưa dứt, đã thấy Trần Kiệt thình lình đứng lên, giống như nổi cơn điên dùng tay nắm ngay một cái ghế bên cạnh qua, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nháy mắt liệng luôn cái ghế nặng trịch kia về phía ông cụ Trần và người quản gia.
Rầm một tiếng oanh động căn phòng.
Tình thế trong nháy mắt mất đi kiểm soát.
Trần Kiệt giống như một con chó hoang bị điên, thoát khỏi dây cương, như khùng như điên bắt đầu rống lên với ông cụ Trần trên đầu máu chảy loang ra.
Hắn rống giận dữ: “Lão già kia, dựa vào cái gì? Dựa vào đâu cái gì cũng là Trần Phong? Tôi không phải cháu ông à? Con mẹ nó tôi không phải máu mủ của ông hả? Mẹ kiếp nhà ông tôi không phải người Trần gia sao? Đồ chó, toàn là đồ chó!! Đi chết đi!! Chết hết đi!!”
Điên rồi! Đây là điên rồi!! Mấy người đàn ông vội vàng tri hô, xông lên vất vả lắm mới khống chế Trần Kiệt lại được.
Đợi đến khi Lộ Hà từ trong hoảng sợ tỉnh lại, cô chỉ nhận ra xe cấp cứu vang lên từng hồi, ông cụ Trần hôn mê bất tỉnh nằm bên trong xe, Trần Phong đưa Lộ Hà lên xe cùng, định lái xe đến bệnh viện.
“Anh Phong, sao lại thế? Trần Kiệt….sao đột nhiên hắn lại….?” Lộ Hà sợ hãi trợn to mắt hỏi Trần Phong.
Trần Phong im lặng một lát, rồi mở miệng nói: “Em chắc không biết đâu, Trần Kiệt hắn ta từng có tiền sử mắc bệnh tâm thần. Hồi ấy, hắn rất nóng nảy, rất phô trương, thô tục, nói chuyện liên thuyên không ngừng, một buổi tối lên giường với cả 4,5 người phụ nữ cùng lúc. Sau đó, mẹ hắn dẫn hắn ta đi chẩn đoán, phát hiện ra hắn bị mắc chứng bệnh, chính là rối loạn hành vi cảm xúc.”
Lộ Hà càng khiếp sợ.
“Sau đó, hắn được điều trị, cũng phục hồi.” Trần Phong hít một hơi sâu, khẽ day huyệt thái dương: “Là anh sơ sót, anh không nghĩ sự việc mấy ngày qua lại làm hắn kích động đến vậy.”
Lộ Hà sợ hãi, miệng nói không nên lời: Gia tộc của nhà các anh….thực sự nước quá sâu..!”
Trần Phong xoa đầu Lộ Hà. “Ngốc, em sợ cái gì, em có anh kia mà, sau này từ từ, anh sẽ kể cho em biết hết.” Anh khởi động xe, “chúng ta đi tới bệnh viện với ông trước nhé.”
Lộ Hà gật gật đầu. Trần Phong lái xe thẳng đến bệnh viện. Phải thăm ông nội trước. Còn Trần Kiệt tên tâm thần kia, trở về tính sổ với hắn sau vậy. Trần Phong nghĩ.