Nhưng mùi máu, cái mùi ghê rợn của nơi này vẫn còn. Cảnh Sâm đi đi, cứ đi hết dãy hành lang, đến hai căn phòng gần cuối, anh bảo:”Mở đèn lên, bắt hắn tỉnh!”
Cảnh Sâm vừa dứt lời, ánh đèn ở dãy hành làng bỗng sáng rực lên.
Mấy tên tay sai của anh mở cánh cửa của căn phòng anh yêu cầu ra, xách một xô nước lạnh tạt vào người đang bị nhốt.
Một xô, rồi đến hai xô hắn vẫn chưa tỉnh. Cảnh Sâm cười gian bước lại gần chỗ hắn, đá một phát rõ mạnh vào chỗ đó của hắn.
Vì cơn đau bất ngờ mà hắn ta đã tỉnh dậy. Hắn lo sợ nhìn xung quanh căn phòng, rồi nhìn thấy Cảnh Sâm hắn bất giác lùi lại phía sau.
Cảnh Sâm thấy hắn đã tỉnh thù ngồi xổm xuống trước mặt hắn nói:”Tỉnh dậy rồi sao? Ngươi còn nhớ những việc ngươi đã làm với tao và Mỹ Lam chứ!”
Nam Hoàng khinh bỉ cười to nói:” Rồi sao! Mày định trả thù hay gì, vậy thì cứ ra tay giết tao đi!” Cảnh Sâm cảm thấy vô cùng nực cười nói:”Giết mày? Dễ vậy sao. Tao đâu có dễ dãi vậy tao còn chưa cho mày nếm mùi đau khổ là gì nữa kìa!”
Nói xong Cảnh Sâm bước ra ngoài, ngoắc tay ra hiệu cho đám tay sai. Bọn họ bước vào nhét vào miệng Nam Hoàng một viên thuốc gì đó, bắt ép hắn uống.
Sau khi nuốt viên thuốc đó rồi, Nam Hoàng điên máu mắng:”Mày cho tao uống cái gì vậy thằng chó kia!”
Cảnh Sâm rút ra một điếu thuốc vừa hút vừa nói:”Đó là xuân dược mà bạn tao mới chế, không biết nó mạnh thế nào, nên đưa cho mày thử trước.”
Quả nhiên thuốc mạnh như anh nghĩ, chưa đến năm phút cái đó của hắn đã c**ng cứng. Anh vứt điếu thuốc xuống lạnh nhạt nói:”Đủ cứng rồi thì cắt đi. Cắt vừa thôi đừng để chết nhanh. Đợi đến khi nào hắn sắp chết thì gọi bọn chợ đen tới bán nội tạn của hắn đi.
Nhớ like và bình luận nhà mọi người!!! Nếu thích thì hãy nhấn theo dõi để đón chờ những tập mới nhất nhé!!!
Nhớ bỏ phiếu và tặng quà để mình có động lực hơn khi ra chap mới nhá!!!!