“Đứng bên cạnh tôi.” Tưởng Duy Nhĩ không hài lòng.
Nguyễn Nhuyễn đi ngang qua, dù chắp tay sau lưng nhưng Tưởng Duy Nhĩ vẫn có thể ngửi thấy mùi bánh mì sữa ở tầng dưới, mùi sữa luôn nồng nặc đến mức không thể giấu được mùi thơm.
“Em định cứ đứng vậy nghe tôi nói à?” Tưởng Duy Nhĩ vẫn cố ý hỏi, Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt nói: “Tôi, tôi về phòng làm việc trước được không?”
“Trước khi gặp tôi, em không biết mang theo sổ đến đây sao?” Tưởng Duy Nhĩ cúi đầu nhìn danh sách, vẻ mặt rất hài lòng.
“Muốn về, nhưng sợ cô đang vội, còn chưa đến giờ làm việc…” Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng giải thích, Tưởng Duy Nhĩ ngước mắt lên đảo mắt, giọng nói của Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn biến mất, cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi trở về lấy sổ ghi chép.” Sau đó, người quay người bỏ chạy với tốc độ ánh sáng.
Đứa nhóc này… thực sự sợ cô, Tưởng Duy Nhĩ xoa xoa lông mày, vấn đề là cô thực sự không có hung dữ mà.
“Chị Tử An?” Trên đường quay lại, Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc: “Không phải chiều nay chị mới đến sao?”
“Xong việc sớm nên về công ty sớm.” Vệ Tử An nhàn nhạt mỉm cười, “Sao trông em hoang mang quá vậy?”
“Chị Tử An, Tưởng tổng bảo em với chị, chiều này đi cùng cô ấy đón khách, nhưng em không biết làm sao hết, nên làm gì giờ ạ?” Đối với Vệ Tử An, Nguyễn Nhuyễn không quá mức câu nệ. Vệ Tử An nhướng mày, Tưởng tổng bắt đầu giao việc quan trọng như vậy cho Nguyễn Nhuyễn: “Không sao đâu, không khó.” Tưởng tổng đã nói như vậy, cô đương nhiên đã cố gắng hết sức.
“Tưởng tổng còn bảo muốn dạy em, nhưng mà em hơi ngốc học rất chậm, sợ lỡ đâu không học được….” Đối mặt với Tưởng Duy Nhĩ, Nguyễn Nhuyễn không khỏi căng thẳng, người kia chính là tổng giám đốc a, hơn nữa hay thay đổi thất thường, làm cô không nắm bắt được, giống như đi trên tảng băng mỏng.
Vệ Tử An đè câu nói chị dạy em xuống, Tưởng tổng muốn đích thân dạy sao?
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến trước văn phòng Tưởng Duy Nhĩ. Vệ Tử An gõ cửa, “Vào đi.” Ngắn gọn nhưng uy lực. Nguyễn Nhuyễn đi theo sau Vệ Tử An: “Tưởng tổng.”
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Tưởng Duy Nhĩ lật qua danh sách mà không ngẩng đầu lên.
“Suôn sẻ.”
“Đúng rồi, buổi chiều cô với Nguyễn Nhuyễn sẽ cùng nhau tiếp đón quý khách, cô dạy cô ấy nên làm sao đi.” Thân là tổng giám đốc, Tưởng Duy Nhĩ đương nhiên biết, thân phận và địa vị của bản thân, Vệ Tử An đã về rồi, nếu cô dạy Nguyễn Nhuyễn thì không quá thích hợp.
“Tưởng tổng, nói đến chuyện này, tôi có chuyện muốn báo cáo với cô.” Nói xong, liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn, nói: “Nguyễn Nhuyễn, em ra ngoài đợi một lát đi.” Nguyễn Nhuyễn vội vàng đi ra ngoài.
Một lúc sau, Vệ Tử An đi ra.
“Chị Tử An.”
“Ừ.” Ngụy Tử An mỉm cười, ôn nhu nói: “Chị có việc phải ra ngoài, buổi chiều sẽ quay lại đi đón khách, Tưởng tổng nói có sắp xếp khác, em đi vào trong đi, nghe theo sắp xếp của Tưởng tổng là được.” Dứt lời còn vỗ nhẹ vai Nguyễn Nhuyễn, “Chiều nay, em sẽ làm chính, chị chỉ hỗ trợ thôi, cố lên.”
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bắp chân sắp bị chuột rút, cô làm chính? Vệ Tử An đã đi xa, Nguyễn Nhuyễn đang muốn chạy tới ôm lấy đùi cô ấy… Nhưng ngay lúc ý nghĩ này xẹt qua trong đầu cô thì: “Nguyễn Nhuyễn!” Giọng nói của Tưởng Duy Nhĩ vang lên, Nguyễn Nhuyễn cầm cuốn sổ, cúi đầu đi vào.
“Tưởng tổng.”
“Cho em 30 phút để ghi nhớ tất cả.”
Bang! Tưởng Duy Nhĩ ném một cuốn sách nhỏ xuống, âm thanh rất nặng nề. Nguyễn Nhuyễn nhìn qua, trời má, dày quá! Làm sao mà ghi nhớ được trong 30 phút cơ chứ? Người này đơn giản muốn kiếm chuyện thì đúng hơn! Nhưng mà lời này không thể nói ra, cô mím môi không hé nửa lời, Tưởng Duy Nhĩ ngẩng đầu nhìn cô, mặt đanh lại, cố ý hỏi, “Có vấn đề gì không?”
“Không có….” Nguyễn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ, bổ sung: “Nó dày quá, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Còn ra điều kiện với tôi à?”
…. Nguyễn Nhuyễn lập tức không dám hó hé, cầm cuốn sách lên, “Vậy tôi học thuộc trước.”
“Ngồi đây học đi.”
Nguyễn Nhuyễn ôm tập sách trong tay, quay lưng về phía Tưởng Duy Nhĩ, phồng má nói: “Tôi sợ làm phiền công việc của cô ở đây.” Cô nhanh chóng kiếm cớ, đây là hành động thông minh hiếm có.
“Khi mới nhận việc, được dạy về chính sách bảo mật, bắt phải làm thế nào?” Tưởng Duy Nhĩ cao giọng.
… Nguyễn Nhuyễn căn bản không có gì để nói, cô sợ nếu phản kháng lần nữa sẽ bị nói: Đọc lại chính sách bảo mật của công ty cho tôi nghe. Nguyễn Nhuyễn cảm giác được Tưởng Duy Nhĩ sẽ nói thế. Nhưng mà trong lòng cô nghẹn quá rồi, cho dù là vì công việc có quan trọng đến đâu, thì cũng phải nói trước với cô một tiếng, sao lại đột ngột như thế, còn bắt học thuộc nữa, cô ở trước mặt Tưởng Duy Nhĩ luôn căng thẳng, thật sự không có cách nào học được… Nguyễn Nhuyễn vừa tức vừa nghẹn trong lòng, chán ghét Tưởng Duy Nhĩ không thôi.
“Cái này là cơ mật của công ty, không thể để lộ ra ngoài.” Tưởng Duy Nhĩ nhìn thẳng vào lưng cô, im lặng phản đối cô, “Nếu em không thích ở trước mặt tôi thì đi vào trong, ra bên ngoài bị người ta nhìn thấy, vậy mà được sao?” Những gì Tưởng Duy Nhĩ nói rất… đơn giản.
Sau đó, như một con mèo xù lông, tức giận quay người lại, ngồi đối diện với cô ấy, mở sách ra nói: “Tôi sẽ học ở đây.”
Tưởng Duy Nhĩ im lặng cười khẽ, cúi đầu làm việc.
Nhận được thông báo, Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng đã đến bệnh viện.
Trên đường đi, Thẩm Giáng Niên trong lòng tràn đầy suy nghĩ hoang mang.
Vừa đứng ở cửa, cô giơ tay lên, dừng lại một chút, có nên gõ cửa không?