Giờ phút này Quan Chính Sơn và Tô San vẫn đứng bên cạnh anh khiến anh rất cảm động.
“Nếu hôm nay mày không thanh toán một trăm năm mươi triệu, ai cũng không được đi!”
Mạnh Xuyên cười lạnh, dọa nạt.
Anh ta liếc nhìn đồng hồ: “Hết một phút rồi, mày lựa chọn thế nào?”
Mười hai tên mặc đồ đen đồng loạt lao tới, lưỡi dao sắc nhọn sáng loáng.
Dương Thanh thản nhiên lắc đầu: “Sống yên ổn không tốt à? Sao cứ phải đâm đầu vào chỗ chết?”
Nói xong, anh chợt nhấc chân xông tới chỗ Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên chợt có cảm giác như bị thú hoang rình rập, mồ hôi lạnh ào ào chảy ra.
“Đứng lại! Đứng lại cho tao!”
Mạnh Xuyên hét lên: “Nếu mày dám bước thêm một bước, cứ chuẩn bị tinh thần đón nhận lửa giận của tao đi!”
“Vèo!”
Mạnh Xuyên vừa dứt lời, một bóng hình liền lao tới.
“Bịch!”
Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, Dương Thanh đã thoát khỏi vòng vây của mười hai cao thủ chạy tới trước mặt Mạnh Xuyên.
Chưa ai kịp phản ứng lại đã thấy Mạnh Xuyên bị Dương Thanh bóp cổ nhấc khỏi mặt đất.
Chân tay Mạnh Xuyên giãy dụa trong không trung, ánh mắt sợ hãi tột độ.
“Buông tay ra!”
Mạnh Xuyên sắp ngạt thở đến nơi, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Hồng Phúc lập tức nổi giận gào lên.
Nếu Mạnh Xuyên chết trong phòng đấu giá do ông ta phụ trách, ông ta có mười cái miệng cũng không thanh minh nổi.
Mười hai cao thủ kia chỉ có thể bao vây xung quanh Dương Thanh, không ai dám xông lên.
Sự sống của Mạnh Xuyên nằm trong tay anh, ai dám manh động?
Tô San trợn trừng hai mắt.
Mặc dù cô ta không nhìn thấy Dương Thanh tới chỗ Mạnh Xuyên bằng cách nào nhưng cô ta đã xác nhận, lần trước bị ám sát ở cổng nhà họ Tô, Dương Thanh cũng cứu cô ta như vậy.
Quan Chính Sơn chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, hơi thở dồn dập.
Còn thủ phạm Trang Tất Phàm thì run rẩy, ánh mắt chỉ còn lại hoảng sợ.
“Anh nói muốn tôi thanh toán một trăm năm mươi triệu, nếu không sẽ giết chết tôi sao?”
Dương Thanh chẳng đoái hoài đến đám người xung quanh, chỉ ngẩng đầu nhìn Mạnh Xuyên bị bóp cổ, mặt mày tái nhợt.
Mạnh Xuyên không nói ra tiếng.
Anh ta có ảo giác, cho dù Dương Thanh không bẻ gãy cổ mình, anh ta cũng sẽ chết vì ngạt thở.
“Cậu Dương, cậu đừng kích động, từ từ nói chuyện được không? Cậu thả cậu chủ Xuyên ra trước đi”, Hồng Phúc hoảng hốt nói.
Dương Thanh hoàn toàn ngó lơ ông ta.
Thấy ánh mắt Mạnh Xuyên dần rệu rã, anh mới đột nhiên buông tay.
Cơ thể của Mạnh Xuyên như một đống bùn nhão ngã nhào xuống đất, vội vàng hít lấy hít để.
“Bây giờ anh nói đi, còn muốn tôi trả một trăm năm mươi triệu nữa không?”
Dương Thanh giẫm chân lên đầu Mạnh Xuyên, lạnh lùng hỏi.
“Không, tôi không muốn nữa.
Tặng cậu miễn phí cô gái số 1!”
Mạnh Xuyên hoảng sợ nói.
Lúc này anh ta bị giẫm lên đầu, đâu còn kiêu ngạo như vừa rồi?
“Sao còn không thả người?”
Dương Thanh quát lớn.
“Hồng Phúc, con mẹ ông đứng ngây ra đó làm gì? Mau thả cô ta ra!”, Mạnh Xuyên vội gào lên.
Ngay sau đó, Hạ Hà được thả ra ngoài.
Giây phút trông thấy Dương Thanh giẫm lên đầu Mạnh Xuyên, cô ta biết mình đã được cứu.
“Hai người đưa cô ấy đi trước đi!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng, hiển nhiên là nói với Quan Chính Sơn và Tô San.
Tô San đang định nói chuyện, Quan Chính Sơn đã nhanh miệng nói trước: “Chúng ta đi thôi, đừng gây phiền phức cho cậu Dương”.
Bấy giờ Tô San mới mím môi cam chịu, lo lắng nhìn Dương Thanh rồi lập tức quay người rời đi.
“Cậu Dương, tôi thả người rồi.
Cậu thả cậu chủ Xuyên ra được không?”
Hồng Phúc đứng im tại chỗ dè dặt hỏi.
“Tôi vốn không định trở mặt với nhà họ Mạnh nhưng các người cứ muốn trêu chọc tôi.
Hôm nay coi như cho các người một bài học, nếu còn tái phạm tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu”.
Nói xong, Dương Thanh nhấc chân rời đi.
Mười hai cao thủ mặc đồ đen chủ động tránh đường nhưng vẫn nhìn chằm chằm Dương Thanh, chờ Mạnh Xuyên ra lệnh.
Ánh mắt Mạnh Xuyên tràn đầy dữ tợn, muốn ra lệnh giết Dương Thanh nhưng lại không dám.
Hồng Phúc lo lắng liên tục nháy mắt ra hiệu với Mạnh Xuyên, sợ anh ta kích động, cho người tấn công Dương Thanh thật.
Đến khi Dương Thanh ra khỏi cửa, Mạnh Xuyên cũng không mở miệng.
Chợt Dương Thanh dừng bước, cầm bút ký tên trên mặt bàn rồi tiện tay vung lên.
“Phốc!”
Cây bút như một viên đạn bay đi tới vận tốc kinh người, đâm thẳng vào giữa trán Trang Tất Phàm.
“Rầm!”
Cơ thể Trang Tất Phàm đổ rạp xuống, trên mặt vẫn là vẻ vui sướng thoát khỏi kiếp nạn.
Cả Mạnh Xuyên và Hồng Phúc đều kinh hãi trợn tròn mắt.
– —————————
.