Ông ta không biết Thương Quân Lẫm đã đến đây từ lúc nào, vừa rồi đối phương đã nghe thấy nhiều hay ít nhưng ông ta biết từ khoảnh khắc này trở đi thì những âm mưu của ông ta đã không còn có thể thực hiện được nữa.
“Cho dù ông là cha của quý quân thì trẫm cũng không muốn ông nhúng tay vào việc riêng của trẫm và quý quân, ông hiểu không?”
“Thần hiểu rồi, là thần quá phận, mong bệ hạ tha tội?” Trấn Bắc Hầu dập trán xuống đất, trái tim ông ta như bị một bàn tay to lớn nắm lấy, dưới sự khẩn trương cao độ, ông ta bắt đầu thấy khó thở.
Dưới áp lực quyền uy đầy nặng nề kia, đến cả việc ngẩng đầu lên để nhìn biểu cảm của Thương Quân Lẫm ông ta cũng không dám.
“Trước đó trẫm đã từng bảo rằng nếu quý quân đã vào cung thì đã là người của trẫm, không còn bất cứ quan hệ nào với phủ Trấn Bắc Hầu của ông, em ấy không phải là thế tử của Trấn Bắc Hầu và lại càng không phải là người kế thừa tước vị Trấn Bắc Hầu, lần này nể mặt ông là cha của quý quân nên trẫm sẽ không so đo việc ông dám chia rẽ quan hệ giữa trẫm và quý quân, trẫm không mong rằng chuyện tương tự sẽ xảy ra thêm lần thứ hai.”
“Vâng, vâng, thần cũng sẽ không dám nữa.”
“Cút!”
Trấn Bắc Hầu không dám ở lại thêm dù chỉ một chút, ông ta vội vàng cút luôn.
“Sao bệ hạ lại còn tức giận hơn cả ta vậy?” Thẩm Úc vuốt phẳng nếp gấp giữa mày Thương Quân Lẫm, sự bực bội do Trấn Bắc Hầu mang đến trong lòng y cũng dần biến mất.
Thương Quân Lẫm không nói lời nào mà ôm Thẩm Úc vào trong lòng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông rất cao khiến Thẩm Úc thấy rất ấm áp, sau một lúc lâu, Thương Quân Lẫm mới khẽ nói: “Trẫm sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi cách cư xử với A Úc.”
Ngài hôm sau, lúc lên triều Thương Quân Lẫm lập tức tước đoạt chức vị của Trấn Bắc Hầu, các vị đại thần không rõ nguyên nhân nhưng sau đó lại vô tình nghe tin bệ hạ làm như vậy là bởi vì Trấn Bắc Hầu đã chọc giận quý quân.
Hôm đó Trấn Bắc Hầu bị Thương Quân Lẫm nghe thấy những lời mình nói nên ông ta đã cho rằng lần tước đoạt chức vị này là một lời cảnh cáo, ông ta cho rằng mình vẫn còn có cơ hội trở về với chức vị này mà không ngờ rằng cái kết của phủ Trấn Bắc Hầu đã được Thẩm Úc viết sẵn từ lâu, chỉ còn chờ khoảnh khắc này đến.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cố Hoài đã dẫn người xuất phát từ Túc Bắc về kinh thành một khoảng thời gian, cũng vì thế mà càng ngày họ càng đến gần kinh thành hơn.
“Báo cáo tướng quân, chúng tôi phát hiện phía trước có dấu vết của một lực lượng không rõ thân phận.”
Cố Hoài thít chặt dây cương để khiến ngựa dừng lại: “Sai người đi xem thử đi.”
Lúc ở Túc Bắc thì Cố Hoài cũng đã biết chuyện ở Hán Châu, hắn cũng biết ngoại trừ Hán Châu ra thì những nơi khác cũng có thể xuất hiện những lực lượng không rõ thân phận, trên đường trở về hắn có dẫn theo 5000 binh mã nên nếu giữa đường có đụng phải quân phản loạn thì nếu có thể giải quyết luôn sẽ lại càng tốt hơn.
Những người được phái đi thám thính đã nhanh chóng trở lại: “Bước đầu phán đoán thì phía trước có khoảng hai ngàn người, bọn họ đang hướng về phía Hán Châu.”
“Tướng quân, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Cố Hoài suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước tiên xác định thân phận của bọn họ đã, nếu cùng một giuộc với Việt Vương thì giải quyết ngay tại chỗ luôn đi.”
“Vâng!”
Giải quyết hai ngàn người cũng trì hoãn chút thời gian, không biết con đường bọn họ chọn có vấn đề gì hay không mà từ sau lần đầu gặp được nhóm quân của Việt Vương thì sau đó bọn họ lại liên tục gặp được tiếp.
Dưới ánh trăng, Cố Hoài chà lau thanh kiếm của mình.
Phó quan vừa nuốt một ngụm nước xuống xong liền lập tức nói: “Dựa vào tốc độ này của chúng ta thì chắc chắn sẽ không thể trở về kinh thành đúng hạn, mà nếu để binh lính lại thì triều đình có thể thấy khó chịu với chúng ta hay không đây?”
Điều phó quan lo lắng cũng không phải là không có lý, 5000 người tuy rằng không tính là nhiều nhưng cũng không ít, triều đình lại cho thời hạn tương đối dư thừa nên nếu không phải vì phải giải quyết người của Việt Vương thì bọn họ cũng sẽ không phải trì hoãn lâu như vậy.
“Không cần lo lắng.”
Cố Hoài đến Túc Bắc với danh nghĩa là Ẩn Long Vệ nên cũng có cách liên lạc với Ẩn Long Vệ, từ sau khi phát hiện nhóm người đầu tiên có khả năng là người của Việt Vương thì hắn đã liên hệ với Ẩn Long Vệ, hiện tại chắc tin tức cũng đã được gửi về kinh thành.
Chỉ tiếc là… Vốn hắn cho rằng năm nay có thể về kịp để ăn Tết cùng ca ca.
“Cố Hoài gặp người của Việt Vương.” Thương Quân Lẫm gấp thư mật lại rồi đặt lên bàn.
“Gặp trên đường trở về từ Túc Bắc sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ một đám, hắn đang nghi ngờ ở những nơi khác cũng có rất nhiều lực lượng chạy đến Hán Châu.”
Nếu đã phát hiện người thì đương nhiên là sẽ không có lý do nào để buông tha, Thương Quân Lẫm đã sai những nơi lân cận giúp đỡ Cố Hoài, tốt nhất là có thể thu dọn sạch sẽ suốt dọc đường đi luôn.
Một đường trở về, số lượng binh mã của Cố Hoài càng ngày càng nhiều, mà số lượng phản quân bị hắn giải quyết cũng vì thế mà càng ngày càng nhiều hơn.
“Choang—” Bình hoa rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Không thể chờ thêm được nữa, những người chúng ta ẩn giấu đã bị phát hiện.” Vẻ mặt của Đàm tiên sinh đầy nôn nóng.
“Ngoại trừ một trăm ngàn binh mã ở Hán Châu ra thì bên ngoài còn có bao nhiêu? Có thể giúp chúng ta đột phá vòng vây được hay không?” Giải tỏa một lúc, cuối cùng sự hung tàn trên mặt Việt Vương cũng giảm được một chút.
“Hiện tại có thể sử dụng được tám mươi ngàn quân, còn lại vẫn còn chưa tới, mà chúng ta lại không thể đợi được.” Đàm tiên sinh vốn định sẽ chờ tập hợp đầy đủ rồi mới ra tay nhưng hiện tại không biết có một lực lượng thần bí nào đã liên tục tiêu diệt vài căn cứ của bọn họ, việc những căn cứ còn lại bị phát hiện chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn.
Càng ngày tuyết càng rơi dày hơn.
Những hạt tuyết như lông ngỗng rơi xuống dày đặc, binh lính tuần tra đột nhiên phát hiện ra điều kì lạ, lập tức kéo vang cảnh báo.
Cửa thành Hán Châu bị đóng chặt lâu ngày dần được mở ra, trên tường thành có rất nhiều cung thủ đứng bắn.
“Bắn tên ——”
Âm thanh đao kiếm va chạm mãi vẫn không biến mất.
“Xem ra hành động của Cố Hoài đã phá vỡ kế hoạch của bọn họ.” Thẩm Úc chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thương Quân Lẫm.
“Lần này Cố Hoài lại lập được công lớn, trẫm đã sai hắn dẫn người tiến thẳng đến Hán Châu luôn, tính toán thời gian thì chắc mấy ngày nữa là đến nơi rồi.”
Việt Vương đứng ở trên tường thành nhìn chiến hỏa lan tràn ở phía dưới, hắn ta chậm rãi nở một nụ cười, bọn họ sắp thắng rồi.
Quân đội Đại Hoàn canh giữ ở Hán Châu không ngờ bên ngoài cũng có tay sai của Việt Vương nên bị đánh cho không kịp trở tay.
Tác giả có lời muốn nói: Dì cả tới nên tôi rất đau, nỗ lực giữa đêm, nếu trước mười hai giờ mà không đăng thêm chương nữa thì khả năng cao là hôm nay chỉ có một chương QAQ.