– Một mình ngươi liền muốn chiến đấu với ta, còn chưa đủ!
Đối mặt công kích của hắn, Khâu Thánh không còn bộ dáng nho nhã như trước kia, hừ lạnh một tiếng, một quyền oanh kích đến.
Nắm đấm của hắn quang minh chính đại, mang theo cảm giác Vương đạo, Quân đạo, để cho người có loại cảm giác chính nghĩa không thể đối kháng, vừa xuất hiện liền mang theo uy thế quét ngang, khí phách vô song.
– Nửa bước Xích Thiên cảnh? Không nghĩ tới ngươi rõ ràng cũng đột phá, rất tốt, xem ra là ta xem thường ngươi rồi!
Người trong nghề vừa ra tay đã biết có hay không, thấy nắm đấm của Khâu Thánh oanh kích đến, Tu Du Tẩu đã biết thực lực của đối phương, ánh mắt lộ ra ngưng trọng, song chưởng hỗn nguyên, tựa như sông lớn đào cát, lại giống như hái ngôi sao ở trên bầu trời.
Nương theo hắn múa hai tay, linh khí chung quanh bị kéo xoay tròn, phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, một cổ lực lượng thổi phá linh hồn tụ tập, áp chế mà đến.
Oanh!
Hai đại cao thủ va chạm, thời không vỡ ra.
– Chúng ta đi mau!
Biết rõ Tu Du Tẩu thi triển toàn lực, là vì ngăn chặn Khâu Thánh, lưu lại thời gian cho nhóm người mình, Nhiếp Vân thét dài, thẳng tắp vọt tới phương hướng Ám Ma chi tâm xuất thế.
– Muốn đi? Đi được sao?
Bất quá hắn còn không có bay xa, một chưởng ấn lăng không mà đến, ngăn ở trước mặt, đúng là Khâu Thánh cùng Tu Du Tẩu chiến đấu, không nghĩ tới hắn một bên chiến đấu còn có thể đánh ra công kích cường đại như thế.
– Hừ!
Nhan Chi hừ lạnh, bàn tay một phen, một sợi dây nhỏ cổ quái phá không mà ra, đâm thẳng chưởng ấn trước mặt.
Bành!
Bị dây nhỏ đụng một cái, chưởng ấn vỡ vụn.
Linh Hồn sư xếp hạng thứ tám, tự nhiên có thủ đoạn công kích đặc biệt.
– Đi!
Biết rõ bây giờ không phải là thời điểm dây dưa, Nhiếp Vân kéo Đạm Đài Lăng Nguyệt, tiếp tục bay đi, thời gian nháy con mắt liền bay ra khu vực Khâu Thánh cùng Tu Du Tẩu chiến đấu.
Tuy thực lực của Khâu Thánh mạnh, nhưng thực lực của Tu Du Tẩu và Nhan Chi không thể yếu hơn hắn bao nhiêu, hai người liên thủ là quyết không xảy ra ngoài ý muốn.
Né tránh đối phương công kích, Nhiếp Vân cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt một đường đi về phía trước, lần này lại không có ngăn trở, rất nhanh hai người liền chứng kiến một viên cầu cự đại xuất hiện ở trước mặt.
Viên cầu này lớn như ngôi sao, phóng ra lực uy hiếp chớ tới quấy rầy, để cho người còn chưa tới trước mặt liền cảm thấy khí tức bức bách, khó chịu đến cực điểm.
Trong viên cầu, một cổ ma khí dày đặc để cho người hít thở không thông nhấp nhô, Nhiếp Vân tu luyện Linh Tê Luyện Thể Quyết không tự chủ được vận chuyển nhanh hơn, phảng phất như gặp được vật đại bổ hoàn mỹ nhất.
Ám Ma chi tâm!
– Các ngươi có thể nhanh như vậy tới đây, có chút vượt quá dự liệu của ta!
Hai người vừa tới trước mặt tinh cầu, một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, lập tức một thiếu niên chậm rãi từ đằng sau tinh cầu bay tới.
Tu La Vương!
Bản tôn của hắn rốt cục xuất hiện!
– Ta nên gọi ngươi Tu La Vương hay Nhiếp Đồng!
Thở ra một hơi, Nhiếp Vân không có khẩn trương như người khác nhìn thấy Tu La Vương, ngược lại trong ánh mắt mang theo phức tạp, khẽ nói.
– Ngươi gọi ta cái gì cũng được, ta là Nhiếp Đồng, cũng là Tu La Vương!
Tu La Vương cười nhẹ đi tới, cử chỉ vô cùng ưu nhã, giống như song phương không phải địch nhân, mà là bằng hữu nhiều năm.
– Mặc dù các ngươi tới nhanh, nhưng đáng tiếc, Ám Ma chi tâm ta đã bắt đầu rèn luyện rồi, tin tưởng dùng không được bao lâu sẽ luyện hóa!
Tu La Vương nói xong chỉ chỉ tinh cầu.
Lúc này hai người Nhiếp Vân mới phát hiện một đạo hắc khí nhàn nhạt bao phủ tinh cầu, tựa hồ đang không ngừng áp chế lực lượng phát ra trong đó, muốn luyện hóa nó.