Lế nào bọn họ thực sự có duyên mà không có phận, cả đời này không thể đi cùng nhau sao?
Cô ấy cho rằng bố mẹ mình có thể phóng khoáng tiếp thu chuyện này, nhưng lại không ngờ chuyện này lại đả kích họ tới vậy.
Bố cô ấy đã biết thân phận của Phó Thiết Ảnh rồi, thậm chí còn nhìn thấy video quay lại hôn lễ ngày hôm đó, hiện † rường cực kỳ hôn loạn.
Video này không cần đoán cũng biết ai gửi tới, chắc chắn là người bên Phó Minh Nam, chỉ có ông ta muốn dồn Phó Thiết Ảnh vào chỗ chết.
Phó Thiết Ảnh đối diện với tâm nhìn của cô ấy, cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau lòng lúc này của cô ấy.
“Mọi người về trước đi ạ, sức khỏe bố con không tốt, không tiện gặp khách “
“Em đi với anh.”
Phó Thiết Ảnh giữ tay cô ấy.
“Cậu buông con gái tôi ra, một tên xã hội đen như cậu, biết luật còn phạm luật, có tư cách gì đòi lấy con gái tôi!”
Mà Phó Thiết Ảnh căn bản không nhìn bố Châu, ánh mắt nhìn đến người Châu Vũ.
“Ngoài sự chấp nhận của bố mẹ, cái khác anh đều có thể cho em, em đi với anh được không?”
“Nhưng, điều này đối với em mà nói rất quan trọng.”
“Anh về đi, sau này… hãng nói.”
“Cái gì mà về sau hãng nói, con chẳng có gì để nói cả, hai người cả đời này chẳng có gì để nói cả, đừng mong cùng nhau!”
Bố Châu tức giận vừa ho khan vừa hung hăng nói.
Châu Vũ nghe được lời này, nước mắt như từng hạt châu lớn mà rơi xuống, làm ướt hai hàng mi.
“Không, lần này em bắt buộc phải về với tôi, bệnh của em không thể kéo dài đ âu. Sau này, cái gì tôi cũng nghe em, cho dù dùng cái chết để đền tội, tôi cũng có thể. Nhưng bây giờ, em bắt b uộc phải đi với tôi.”