“Con hiểu rồi”, Tịch Nhan vẫn ngoan ngoãn như trước, cô nhận lấy rất nhiều quyển tông rồi nhanh nhẹn chạy xuống núi, vừa chạy vừa nhảy trông rất hồn nhiên, khi đi qua Diệp Thành cô bé còn không quên cười khúc khích.
“Bao giờ thì tấn công Chính Dương Tông?”, nhìn bóng hình Tịch Nhan rời đi rồi, Sở Linh mới nhìn sang Diệp Thành.
“Không có gì thay đổi thì hai tới ba ngày nữa”, Diệp Thành tìm một nơi ngồi xuống, tiện tay lấy một quả linh quả trên bàn cắn ngấu nghiến.
“Với thực lực hiện giờ của chúng ta mà khai chiến thì nắm chắc mười phần thắng, vì sao còn kéo dài thời gian, hình thế của Đại Sở sớm muộn sẽ có biến cố”, Sở Linh thắc mắc.
“Cái này thì ta đương nhiên biết”, Diệp Thành nhướng vai, “nhưng đây là chiến tranh, ta là thống soái ba quân, việc ta muốn làm không chỉ là dành chiến thắng mà là làm thế nào mới có thể giảm thiểu thương vong tối đa, huống hồ Chính Dương Tông không hề đơn giản như nàng nghĩ”.
“Đạo lí của ngươi vẫn nhiều như vậy”.
“Nghe ta không sai đâu”.
“Nghe nói ngươi gặp Đao Hoàng rồi?”, Sở Linh mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Đương nhiên rồi”, nói tới Đao Hoàng, Đao Hoàng đột nhiên hào hứng, hắn đứng hẳn lên nói liên hồi bắn cả nước bọt: “Ông ấy là tu sĩ mạnh tuyệt đối, dù không còn ở trạng thái đỉnh phong nhưng khả năng chiến đấu không phải người mà chúng ta có thể so bì”.
“Nếu như tỷ tỷ biết Đao Hoàng hiện thế thì nhất định sẽ rất vui”, Sở Linh vô tư nói, nói rồi cô không quên nhìn Diệp Thành với ánh mắt kì quái.
“Cái này thì liên quan gì đến sư phụ?”, thấy ánh mắt đó của Sở Linh, Diệp Thành chợt thẫn thờ.
“Ngươi không biết sao? Tỷ Tỷ rất ái mộ Đao Hoàng”, Sở Linh mỉm cười nói.
“Còn…còn có cả chuyện này cơ à?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh bằng ánh mắt thú vị, “có phải giấu ta không? Trước đây sao ta chưa từng nghe tới?”
“Ngươi từng hỏi ta sao?”, Sở Linh nhướng vai.
“Giỏi biện lý do lắm”, Diệp Thành chép miệng.