“Có chuyện gì vậy, đạo hữu cứ nói ra đi”
“Nếu vậy thiếp thân mạo muội nói thẳng ra. Xin hỏi Hàn đạo hữu lúc ở Nhân giới, có từng thu thập được món pháp khí nào có quan hệ với bản tôn Huyết Linh không? Mấy ngày trước, khi vừa gặp mặt đạo hữu, thiếp thân đã cảm nhận được một cỗ khí tức hết sức quen thuộc từ trên người đạo hữu. Tuy rằng không thể nhớ được đó là thứ gì, nhưng phảng phất nhận ra được món đồ đó tựa hồ rất trọng yếu đối với Huyết Linh và bản tôn?” Huyết Linh hít sâu một hơi, rồi hỏi cực kỳ ngưng trọng.
Hàn Lập vừa nghe qua, hơi biến sắc một chút, sau một lúc lâu nhìn kỹ Cung trang nữ tử, mới chậm rãi trả lời:
“Tuy rằng nghe qua lời nói của đạo hữu không rõ ràng lắm, nhưng ta nghĩ có thể chính là vật này thì phải?”
Vừa dứt lời, Hàn Lập hé miệng phun ra một đoàn thanh quang.
Quầng sáng này vừa xoay tròn liền hóa thành một chiếc tiểu đỉnh màu xanh, nhẹ nhàng rơi xuống tay Hàn Lập.
Đúng là Hư Thiên đỉnh.
“Hư Linh đỉnh, ồ không đúng, chính là Hư Thiên đỉnh …”
Huyết Linh vừa thấy bảo vật này liền kinh hải thất thanh la lên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ, nhưng kế đó đôi mắt xinh đẹp hơi ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ phức tạp dị thường.
“Ồ, đạo hữu có thể nhận biết được bảo vật này à!” Chân mày Hàn Lập hơi nhướng lên liền hỏi.
“Chắc chắn không sai. Tuy rằng ta không nhớ rõ những sự tình ở Nhân giới, nhưng chỉ vừa mới nhìn thấy đỉnh này, không hiểu sao lại có thể gọi ra ngay đúng tên như thế. Hơn nữa từ khí tức phát ra trên đó, tựa hồ như rất giống với một kiện Hư Linh đỉnh khác cũng của bản tôn, ắt hẳn là cả hai có cùng xuất xứ do bản tôn tự tay luyện chế ra. Mặt khác ta cũng không hiểu lý do tại sao, ta có cảm giác bảo vật này cực kỳ trọng yếu đối với bản tôn” Huyết Linh nhìn trân trân tiểu đỉnh, thì thào nói ra.
“Cực kỳ trọng yếu!” Hàn Lập lộ ra một tia biểu tình sâu xa.
“Nguyên nhân khiến thiếp thân khó diễn đạt được nên lời, chính là dựa theo luồng ý niệm mãnh liệt bên trong ký ức được lưu lại trong Huyết hồn mà ra. Ta cũng không quanh co dài dòng với Hàn đạo hữu nữa, thiếp thân sẽ không tiếc tốn kém để thu hồi lại Hư Thiên đỉnh này, chỉ cần đáp ứng việc này, Hàn huynh hãy nói ra điều kiện đi” Huyết Linh sau khi trầm mặt một hồi, mới cẩn thận nói ra.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, khẽ sờ sờ cằm, trong lúc nhất thời vẫn chưa mở miệng trả lời gì cả.
“Hứa Giao, hãy đem những thứ kia lấy ra đây!” Huyết Linh thấy tình hình như vậy bỗng nhiên ngó qua Hứa Giao ở bên cạnh, dùng lời lẽ dứt khoát ra lệnh.
“. À vâng, Huyết Linh tiền bối!” Hứa Giao vừa nghe qua lời nói của Cung trang nữ tử, trên mặt hiện ra vài phần không can tâm, nhưng sau khi cắn răng một phát, liền lắc vòng tay trữ vật trên cổ tay ra.
Một mảnh bạch sắc hào quang bay cuộn ra, hai hộp ngọc một lớn một nhỏ cùng với túi da màu xanh hiện ra trên mặt bàn bên cạnh Hàn Lập.
“Ở đây có một gốc Ngọc Ma Hoa khoảng ba vạn năm tuổi, còn đây là Linh bảo Bát Giao Nhận có thể triệu hồi tám loại giao long chi lực, cùng với một túi cực phẩm linh thạch trị giá ba nghìn vạn. Huyết Linh xin dùng ba thứ này để đổi lấy Hư Thiên đỉnh trong tay đạo hữu! Hàn đạo hữu cảm thấy thế nào? Việc này nếu như xong, cũng xem như bản tôn nhận của đạo hữu một món nợ nhân tình vậy. Chỉ cần ngày nào bản tôn trở về Nhân tộc, ta nhất định cảm tạ thâm sâu” Sóng mắt Huyết Linh lưu động nói ra.
Hàn Lập khẽ cười một tiếng, nháy mắt thần niệm xuyên qua ba món đồ đang đặt trên bàn.
Bên trong quả nhiên đúng như lời nói của Cung trang nữ tử.
Một đóa hắc sắc linh hoa rất hữu dụng đối với tu luyện ma công, đồng thời một lam sắc quái nhận ẩn hiện tám loại giao long, và một túi da chứa đầy cực phẩm linh thạch.
Hàn Lập nhấc tay lên, hộp ngọc đựng hắc sắc linh hoa kia liền bay vào trong tay hắn.
“Hàn huynh, đây là ý gì?” Huyết Linh nhíu chân mày lại, thoáng có chút khó hiểu liền hỏi.
“Riêng đóa Ngọc Ma Hoa này vốn có chút tác dụng với Hàn mỗ, nếu từ chối thì hơi thất kính. Còn linh thạch và linh bảo này tại hạ không thiếu nên cũng không cần, Tuy Hàn mỗ chẳng phải là chính nhân quân tử gì, nhưng vẫn ít nhiều hiểu được câu “Uống nước nhớ nguồn” chứ. Năm xưa dưới hạ giới, tại hạ đã thu thập được Kiền Lam Băng Diễm cùng với chiếc Đỉnh này, đã từng mấy lần trợ giúp ta đánh bại đại địch. Chỉ bằng vào điểm này Hàn mỗ cũng sẽ không quá tham lam, huống chi đóa hắc ngọc hoa này quả thật là một linh dược đặc sản của Ma Giới, tất nhiên mức độ quý hiếm không thua gì linh bảo đâu” Hàn Lập mỉm cười nói.
Tiếp theo tiểu đỉnh trong tay được nâng lên, rồi bay lên không trung, chỉ một thoáng chớp động, đã nhẹ nhàng lơ lững bất động một chỗ trước người nữ tử.
Dựa theo động thái cùng lời nói của Hàn Lập, hiển nhiên Cung trang nữ tử hết sức bất ngờ, liền nhìn kỹ vào tiểu đỉnh, trên mặt hiện lên vẻ khác thường.
Nhưng nàng này cũng chẳng phải người bình thường, sau một lúc trầm mặc, liền nghiêm sắc mặt nói:
“Ân tình này của đạo hữu Huyết Linh đại diện cho Hứa giá cùng bản tôn xin đa tạ, sau này đạo hữu có bất cứ việc nào cần hỗ trợ cứ việc đến Hứa gia tìm ta. Tuy rằng tu vi Huyết Linh không cao lắm, nhưng tự nghĩ chỉ cần có chuyện cần tới, ta nguyện trợ giúp một tay”.
Cung trang nữ tử tuy nói ngắn gọn mấy câu, nhưng biểu hiện hết sức nghiêm nghị, kế đó tay áo bào vung lên, một quầng huyết quang hiện ra.
Tiểu đỉnh màu xanh đang lơ lững trước người, cùng với hai vật khác còn nằm trên mặt bàn lập tức chợt lóe lên rồi biến mất dạng.
Tiếp theo nàng thi lễ với Hàn Lập, rồi không nói thêm lời nào nữa mà hướng cổng chính đi thẳng ra.
“Vãn bối cũng xin cáo từ” Hứa Giao thấy tình hình có chút bất ngờ, liều cuống quít đứng dậy chắp tay chào Hàn Lập xong cũng đuổi sát theo sau.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động nhìn ra cổng một hồi lâu sau, mới nhẹ phát ra một thiếng than.
Không hiểu tại sao, tuy rằng hắn vẫn chưa nghe được bất kỳ câu trả lời nào của Huyết Linh, hơn nữa cũng chưa rõ ràng lắm tình hình bản tôn thế nào, nhưng sau khi trả lại Hư Thiên đỉnh cho nàng thì nội tâm hết sức thoải mái.
Trước đây, chỉ cần một chút áy náy tương tự thế này cũng có thể biến thành tâm ma gây cản trở trong quá trình tu luyện, bây giờ đây hắn cảm giác hết sức thoãi mái, ảnh hưởng của lời thề năm đó với vị thanh niên họ Ông vào lúc này cũng hoàn toàn được giải khai.
Tuy rằng Hư Thiên đỉnh đúng là một kiện linh bảo, nhưng rõ ràng hắn còn chưa biết được một công năng nào đó của bảo vật này. Nếu không, chỉ so sánh uy năng đấu pháp thôi thì chưa thể bằng được mấy món linh bảo khác trên người hắn.
Hiện giờ phải giao trả lại đương nhiên có chút đáng tiếc, nhưng cũng chưa đến nỗi khiến hắn không nỡ rời xa.
Hiện tại có thể vừa tiêu trừ hẳn tâm ma, vừa có thể kết giao hảo hữu với Huyết Linh và Hứa gia lại còn Băng Phách tiên tử về sau nữa, nếu tính luôn cả đóa Ngọc Ma Hoa này, cũng chẳng bị thiệt thòi chút nào.
Bất quá mọi việc hầu như đã xử lý xong, cũng đến lúc phải rời khỏi Hứa gia rồi. Thời điểm tham dự Vạn Bảo Đại Hội cũng còn khá xa, trước mắt có thể đi du ngoạn khắp nơi trong Thiên Nguyên cảnh này, rồi từ từ sắp xếp thời gian đến tham gia đại hội.
Hàn Lập đứng dậy chậm rãi đi ra hướng thang lầu, trong đầu thoáng có chút suy nghĩ.