Miêu Nghị buồn cười chỉ vào tay Ngọc Nô Kiều:
– Có thả ra không?
Có xu hướng đánh nhau rồi đây!
Hai nữ đứng bên cạnh luống cuống vội chạy lại tách hai người ra. Nếu đánh nhau trong khi động phòng thì sao được.
Bị tách ra Miêu Nghị không làm chuyện tân hôn đánh thê tử, hắn chỉ vào Ngọc Nô Kiều, cảnh cáo:
– Ngọc Nô Kiều, nghe kỹ đây, gả cho rồi tức là người của ta, nàng không chỉ mạnh miệng là được! Ta chờ xem nàng có thể kiêu ngạo bao lâu, có giỏi thì suốt đời đừng chịu thua cúi đầu!
Miêu Nghị nói xong hừ lạnh quay đầu đi, vung tay áo bước ra cửa.
Ngọc Nô Kiều tức giận vùng vẫy muốn tranh cao thấp với Miêu Nghị:
– Cẩu tặc đừng chạy! Ngươi nghĩ ta tự nguyện gả cho ngươi sao…!
– Phu nhân, không thể nói câu đó!
Hai thị nữ sợ hết hồn, quỳ xuống, mỗi người ôm một chân Ngọc Nô Kiều cầu xin:
– Phu nhân đã gả qua cửa, đã là người của Miêu gia, phu nhân cứ tiếp tục như vậy sẽ không có lợi gì…
Một gian động phòng khác, vải trùm đầu vén lên, Pháp Âm mặc trang phục tân nương có phong tình khác, làm tim Miêu Nghị đập nhanh.
Pháp Âm cũng kỳ lạ, làm lễ phu thê xong nàng chủ động hỏi:
– Phu quân một lúc cưới bốn người, khi động phòng phải làm sao?
Miêu Nghị cười hỏi:
– Nàng cảm thấy nên làm sao?
Pháp Âm nói:
– Ta muốn cảm nhận tình phu thê, nên tất nhiên không muốn bỏ qua đêm động phòng. Nhưng giữ phu quân lại thì không công bằng với ba vị tân nương khác, nên ta muốn nghe tính toán của phu quân thế nào. Phu quân đêm nay muốn luân lưu hay chỉ sủng riêng một nhà? Nếu là vế sau thì ở lại qua đêm chỗ của ta cũng được, ta rất là mong đợi, cũng sẽ hết lòng hầu hạ phu quân. Trước đó ta có tìm người hỏi thăm, chuẩn bị đầy đủ rồi, tin tưởng sẽ không để cho phu quân thất vọng!
Câu này thốt ra từ miệng Pháp Âm, nhìn bộ dạng cực kỳ nghiêm túc của nàng không có chút ngượng ngùng hoặc làm ra vẻ.
Miêu Nghị đứng ngây tại chỗ, kinh sợ, hắn chưa từng nghĩ cái người không nhiễm lục trần mà nói ra lời như thế được, trong một chốc không biết trả lời nàng ra sao.
Cuối cùng Miêu Nghị không đi nhà nào, hắn ra tiểu viện đi tẩm cung của chính thất, tức là tẩm cung của hắn và Vân Tri Thu, gọi là chính cung.
Miêu Nghị không ngờ Vân Tri Thu một mình trốn trong phòng riêng tu luyện.
Cửa đá nặng nề mở ra, Vân Tri Thu khoanh chân tĩnh tọa trên giường ngọc mở mắt ra. Nhìn Miêu Nghị mặc đồ may mắn mỉm cười đến gần, nàng ngạc nhiên thu công, đặt chân xuống giường.
Vân Tri Thu lấy làm lạ hỏi:
– Đêm động phòng hoa chúc, ngươi không đi cùng tân nương tử mà tới nơi này làm gì? Xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị đến gần:
– Ngày vui lớn như vậy sao có thể vắng vẻ phu nhân.
Miêu Nghị ôm ngang Vân Tri Thu vào ngực, bước nhanh đi ra ngoài.
– Ngươi làm gì!
Vân Tri Thu giật mình vùng vẫy:
– Ngươi không đi động phòng mà chạy tới chỗ ta, lỡ bị người nói thì ta làm sao được?
Miêu Nghị ôm chặt không thả, vừa về tới tẩm cung liền đặt nàng lên tường hôn nồng nhiệt, hai tay ôm siết nàng.
Ban đầu Vân Tri Thu còn chống cự, cuối cùng quần áo bị xé rách, nàng bị đè lên giường mềm thì nhận mệnh.
Mây mưa qua đi, Vân Tri Thu mỹ mãn hưởng thụ, tuy nhiên vẫn làm bộ đánh Miêu Nghị một trận:
– Ngươi như vậy sao được, về sau không chừng bị những tiểu thiếp của ngươi chỉ trích ta!
Miêu Nghị ôm Vân Tri Thu, tâm sự tình hình lúc làm lễ phu thê:
– Bọn họ sao? Nàng không biết chuyện vừa rồi quái đản cỡ nào…
Vân Tri Thu buồn cười hết sức, đặc biệt nghe nói Miêu Nghị suýt đánh nhau với Ngọc Nô Kiều thì ôm bụng cười bò, suýt chảy nước mắt.
Vân Tri Thu thỉnh thoảng đấm người Miêu Nghị:
– Ngưu Nhị, mỗi người mỗi vẻ, chúc mừng!
– Còn cười?
Miêu Nghị vỗ mạnh mấy cái vào cặp mông trắng bóc, làm Vân Tri Thu rên rỉ xin tha. Miêu Nghị ôm Vân Tri Thu vào lòng yên lặng nhìn nóc nhà, vuốt ve thân thể nàng thật lâu.
Vẻ mặt Miêu Nghị hoảng hốt lẩm bẩm:
– Rượu ngon giai nhân khiến người lười nhác, sợ là quân tâm không còn tiến tới, lãng phí thời gian. Nếu có hồng nhan không già, chỉ chờ ngày cùng quân mây mưa thì đâu có xa xôi ngoài tầm với.
Vân Tri Thu mái tóc đen xõa tung ngước lên, mắt lấp lánh sáng nhìn Miêu Nghị:
– Ngưu Nhị, lời này không giống như ngươi có thể nói ra.
– Khi đó ta còn là thiếu niên thế tục, Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, lần đầu thấy Hồng Trần thì kinh vi thiên nhân…