Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong màn sương mù dày đặc, hình bóng của Châu Ninh cũng dần dần hiện ra, cô ta nói: “Không thể không nói, Quân Vương Địa Ngục như anh bây giờ chẳng có chút cảm giác tồn tại gì cả. Những người này đều là những kẻ đã lập lời thề trung thành với đảo Quang Minh, bây giờ lại ra tay với anh, nếu như không có ai sắp đặt thì anh cho rằng bọn họ có can đảm tới thăm dò thực lực của Quân Vương Địa Ngục sao?”
“Cô có ý gì?” Tổ Lâm há miệng thở dốc.
“Rất đơn giản nha”
Châu Ninh có vẻ rất thoải mái, cô ta nói: “Trên đảo Quang Minh có người không muốn anh ngồi trên vị trí này nên chạy đến tiêu diệt anh đó, hi hi. Nếu không phải có người đứng đẳng sau giật dây thì mấy tên này vừa nhìn thấy Quân Vương Địa Ngục cái là đã vội vàng quỳ xuống chào hỏi từ lâu rồi, ai mà dám động tay động chân chớ? Anh đó, từ đầu tới cuối chỉ là một con rối bị người ta nâng đỡ lên thôi, không chỉ mình Cựu Vương xem anh như một con chó, mà ngay cả những Vương Giả khác của đảo Quang Minh cũng chỉ xem anh là một con chó mà thôi!”
“Ha ha, người đẹp này đúng là biết nhìn rõ tình hình đấy”
Một kẻ trong đám người tới vây giết Tổ Lâm cất lời: “Nhưng mà, dù có nhìn rõ tình hình thì như thế nào? Tên này dựa vào cái gì mà có thể có được vị trí Quang Minh đảo chủ cơ chứ? Đó là quyền lợi tối cao của thế giới ngầm, cho dù là đảo Quang Minh muốn tuyển chọn Thánh Vương thì cũng phải chọn từ trong số các chủ nhân của Nhẫn Vương Giả. Chỉ dựa vào nó? Nhìn nhẫn Thánh trên tay nó đi, nó không xứng!”
“Làm thịt nó, quay về nhận thưởng!”
“Giết!
Đám người cầm đao vọt tới.
“Muốn giết người ngay trước mặt tôi sao? Các người còn chưa đủ tư cách đó đâu!” Châu Ninh hét lên một tiếng, tiếp ngay sau đó là một tiếng nổ vang rền.
Tổ Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trước mặt có một ngọn gió vút tới, đợi đến khi cậu ta nhìn rõ thì phát hiện mình đang bị Châu Ninh khiêng trên vai chạy như bay.
“Cô..” Tổ Lâm há hốc cả miệng.
“Bớt nói nhảm đi!”
Châu Ninh quát lên: “Tôi thật sự là nghĩ mãi mà không ra, có phải là đầu óc của anh có vấn đề không hả? Rõ ràng là chả có tí ti thực lực nào mà lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân mình, anh dựa vào cái gì hả? Trên hòn đảo này, ai có thể bảo vệ anh chứ?”
Trong lúc nói chuyện, Châu Ninh móc ra hai quả bom hơi cay và ném ra sau lưng, ngăn cản những người đang đuổi theo ở phía sau.
“Tôi chỉ có thể bảo vệ anh lần này thôi, không thể lúc nào.
cũng bảo vệ anh được, tự anh xem mà giải quyết đi!”