“Vì sao ngươi lại tìm Nhược Hi?”, Hồng Trần Tuyết tò mò nhìn Diệp Thành.
“Người chỉ cần tìm là được”, Diệp Thành mỉm cười, “cho dù là lão nhân, trẻ nhỏ, tu sĩ, người phàm, bất cứ ai tên là Nhược Hi thì đều đưa về đây cho con”.
“Sao hôm nay ta thấy ngươi khác thế nhỉ?”, Hồng Trần Tuyết cau mày nhìn Diệp Thành.
“Người đi đi, có một số chuyện hiện giờ con không thể giải thích rõ ràng được”.
“Ta đợi lời giải thích của ngươi”, Hồng Trần Tuyết hít vào một hơi thật sâu cuối cùng liếc nhìn Diệp Thành lần cuối rồi mới rời khỏi đại điện.
“Tiền đề là người phải tìm được đã”, Diệp Thành lên tiếng, nói rồi cũng sải bước ra khỏi đại điện.
Chỉ trong ba ngày, hắn phát hiện sự thay đổi của Hằng Nhạc Tông không hề ít, có rất nhiều nơi được bố trí trận pháp bí mật, Diệp Thành dùng thần thức đảo qua, cho dù là đệ tử hay trưởng lão của Hằng Nhạc Tông thì tu vi đều đã tăng lên.
“Diệp…Diệp sư huynh”, khi đang bước đi, Diệp Thành chợt nghe thấy tiếng chào từ một góc khuất ở phía sau mình khiến hắn vô thức quay lại.
Phía sau là một nữ tử mặc y phục trắng, trông không đến mức tuyệt sắc nhưng cũng rất dịu dàng, giống như một khuê tú của gia tộc lớn ở thế giới người phàm vậy, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Lâm Thi Hoạ từng được Diệp Thành cứu khi ở bên ngoài sao?
“Lâm sư muội, muội về từ bao giờ vậy?”, Diệp Thành mỉm cười, vì cô ấy mà Từ Phúc đích thân nhắc tới.
“Muội về từ hôm qua”, Lâm Thi Hoạ mỉm cười dịu dàng.
“Về là tốt rồi, muội cố gắng tu luyện đi, sau này ở đây chính là nhà của chúng ta”, Diệp Thành nói rồi lấy ra một cái túi đựng đồ, trong này về cơ bản đều là linh dược linh đan và bí thuật công pháp mà tu sĩ cần dùng để tu luyện.
Lâm Thi Hoạ ngại ngùng nhưng vẫn nhận lấy, “đa tạ Diệp sư huynh”.
“Đều là người một nhà mà”, Diệp Thành mỉm cười quay người đi về phía Ngọc Nữ Phong.