Bốn người Hùng Uy lặng lẽ trở lại.
Sau khi về chỗ đặt chân thì Phục Thanh khẽ thở dài:
– Đại ca, lão tam, lão tứ, nay lão ngũ đã khác xưa, dù trong đại thế giới hay tiểu thế giới hiện đều là thượng ti của chúng ta, còn gọi hắn là lão ngũ thì không thích hợp, sau này nhớ sửa miệng.
Hùng Uy trầm ngâm nói:
– Ý của ngươi là lão ngũ đang cố tình diễn kịch cho chúng ta xem?
Phục Thanh lắc đầu nói:
– Con người lão ngũ trọng tình trọng nghĩa, không làm chuyện đó được. Nhưng phu nhân của lão ngũ thì… đệ muội đang mượn miệng Dương Khánh lập quy định cho chúng ta! Nàng muốn dựng quy định từ trên xuống dưới, cũng thăm dò thái độ của chúng ta. Nếu còn tưởng rằng chính mình có thể ngang hàng với lão ngũ là chúng ta sai, vậy thì đệ muội sẽ không khách sáo.
Mấy huynh đệ lặng im.
Dương Khánh chịu khổ da thịt tơi tả.
Vân Tri Thu dẫn Tần Vi Vi đến cửa xem, Dương Khánh lưng nhầy nhụa thịt nghe tin liền khoác áo bò dậy. Tần Tịch nâng Dương Khánh đi bái kiến hai vị phu nhân.
Vân Tri Thu khẽ thở dài:
– Đại tổng quản chịu khổ.
Vân Tri Thu tự tay đưa một cái hộp ngọc, bên trong có năm gốc tinh hoa tiên thảo.
Vân Tri Thu an ủi Dương Khánh một lúc rồi để Tần Vi Vi lại, nàng mang theo Diêm Tu, Dương Triệu Thanh rời đi.
Chờ khi Tần Vi Vi cũng đi, Tần Tịch dìu Dương Khánh nằm xuống, oán trách:
– Chẳng phải Vân Tri Thu kêu ngươi làm chuyện này sao? Tại sao còn đánh ngươi ra nông nỗi này?
Dương Khánh nằm trên gối kê đầu cười khổ nói:
– Nàng không nói thì người khác cũng biết rõ. Thánh Tôn sắp nạp thiếp, bốn người vào cả cùng lúc, ai đều có bối cảnh thực lực mạnh hơn chúng ta. Hậu cung là phu nhân quản lý, Vi Vi muốn có địa vị trong hậu cung, nếu ta không biểu đạt lòng trung thành thì còn ai làm nữa? Huống chi Thánh Tôn thói quen làm phủi chưởng quầy, có một số việc không muốn lo, quyền lợi của phu nhân rất lớn. Nhớ kỹ, sau này đừng kêu Vân Tri Thu nữa, trước mặt người hay sau lưng đều phải gọi là phu nhân, phòng ngừa tai vách mạch rừng!
Tần Tịch hơi bất mãn nói:
– Đã là thê thiếp thành đàn còn muốn cưới nữa, xem Vi Vi là cái gì?
Dương Khánh lắc đầu nói:
– Loại liên nhân này chẳng qua lợi dụng nhau.
Ngày thành hôn, tuy đã nói làm đơn giản nhưng Vô Lượng Thiên vẫn rất náo nhiệt. Làm đơn giản đó là không mời đông khách. Đám người Cơ Hoan không thật sự muốn người trong thiên hạ biết việc này nên không truyền bá tin tức rộng ra, dù biết sớm muộn gì cũng sẽ bị đồn khắp nơi.
Đèn mới đốt lên, trong màn đêm Vô Lượng cung tràn ngập không khí vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, cổ nhạc vang trời. Miêu Nghị mặc đồ may mắn lạy với bốn tân giai nhân trùm vải đỏ, người xem lễ buồn cười, bên dưới la tốt.
May mà Miêu đại quan nhân không phải lần đầu tiên trải qua cảnh này, lần trước một lúc ba người, lần này bốn người cùng lúc không tính nhiều, chỉ hơn lần trước một người. Nếu tính cả nha đầu gả cùng thì tương đương với hắn cưới chín mươi hai người vào cửa.
Dưới trời sao, nơi ngọn đèn lụi tàn, Vân Tri Thu đứng trên nóc nhà góc tối lẳng lặng nhìn nơi tiệc mừng náo nhiệt, mặt chảy hai hàng lệ, nước mắt mơ hồ đôi mắt.
– Sao không biểu hiện sự rộng lượng của ngươi mà một mình trốn ở đây khóc?
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, Vân Tri Thu vụt ngoái đầu. Vân Ngạo Thiên đứng kế bên từ khi nào, tóc dài bay trong gió, chắp tay sau lưng ngạo nghễ đứng, mặt không biểu tình nhìn chăm chú chốn náo nhiệt.
Người bên Đại Ma Thiên chẳng ai đi góp vui.
Vân Tri Thu hít mũi, lau nước mắt vái chào:
– Gia gia!
Vân Ngạo Thiên hờ hững hỏi:
– Ngươi đã hối hận gả cho hắn?
Vân Tri Thu cố nặn nụ cười:
– Không hối hận! Ta vĩnh viễn không hối hận gả cho hắn! Nhớ lúc di nãi nãi còn sống từng nói với ta rằng nữ nhân gả cho người thì tốt nhất đừng là nam nhân giỏi giang, nếu đã gả đi rồi thì đừng suy nghĩ quá nhiều. Trước kia ta không hiểu, bây giờ đã rõ.
Vân Ngạo Thiên nói:
– Nhưng ngươi vẫn khóc.
Vân Tri Thu lau nước mắt nói:
– Chuyện hôm nay nếu ta không đồng ý thì Miêu Nghị tuyệt đối sẽ không cưới, ta đã đồng ý.
Vân Ngạo Thiên hỏi:
– Nếu trong lòng không muốn thì tại sao đồng ý?