Mà là… một khúc xương!
Dài hơn một thước, trắng tinh, dựng đứng như có hai cái chân. Khi Lăng Hàn xoay người thì nó còn bày tư thế xoay lại bỏ chạy.
Một khúc xương trắng tinh như ngọc theo dõi hắn?
Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh, quá hoang đường.
Khúc xương này rất nhân tính hóa, còn biết trốn hắn. Nó thành công trốn, nếu Lăng Hàn không bỗng dưng xoay người thì không thể bắt nó ra được.
Thành tinh?
Lăng Hàn lao xuống, cách khúc xương khoảng một trượng thì ngừng, hắn không ra tay. Dù đối tượng chỉ là khúc xương Lăng Hàn vẫn cảm ứng được hơi thở đáng sợ làm hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Xương cốt cũng đang nhìn hắn, lắc ‘thân thể’ tù từ lún xuống đất, giả bộ không bị Lăng Hàn phát hiện cố gắng chạy trốn.
Lăng Hàn cười nói:
– Này, ta thấy ngươi rồi!
Lăng Hàn không biết dùng thái độ nào khác đối với khúc xương kỳ lạ này.
Xương cốt bật lên như giật mình, thân thể nó cong biểu đạt cảm giác giật mình.
Cái này… Lăng Hàn lại chảy mồ hôi lạnh, có ai nói cho hắn biết khúc xương này bị gì không?
Lăng Hàn hỏi:
– Ngươi biết nói không?
Khi hỏi câu này Lăng Hàn cảm thấy mình bị bệnh.
Không ngờ khúc xương thật sự đáp lại, nhưng nó không mở miệng mà truyền thần niệm:
– Ngươi… biết… nói… không?
Khúc xương như trẻ sơ sinh bi bô tập nói, giọng non nớt.
Lăng Hàn hỏi lại:
– Ta tên Lăng Hàn, ngươi có tên không?
Khúc xương lặp lại lời Lăng Hàn nói nhưng chậm hơn nhiều:
– Ta… tên… Lăng… Hàn…
Lăng Hàn nhức đầu. Khúc xương này hình như thông linh, khai hóa trí tuệ, mới hiểu ra nên không biết nói, chỉ đang tập nói.
Lăng Hàn thở dài ngồi xếp bằng dưới đất.
Khúc xương không nhúc nhích, xem khúc xương đầu cong lại như đang nghiêng đầu, nó cũng muốn ngồi nhưng không có chân để khoanh lại, đành để nửa khúc xương cắm vào đất bùn trông như ngồi. Giống con cún biết bắt chước.
Lăng Hàn nói chuyện với nó không có trọng điểm, cho nó tiếp xúc nhiều ngôn ngữ, trông chờ nó nói ra tiếng của riêng mình.
Nửa ngày sau khúc xương không bắt chước nữa, nói ra một câu thuộc về mình:
– U ô ư ơ, u ô ư ơ!
Một câu vô nghĩa nhưng hình như khúc xương rất vui, cứ u ô không ngớt.
Lăng Hàn hỏi:
– Ngươi bây giờ biết nói chưa?
Khúc xương vui vẻ nói:
– Ngươi… bây… giờ… biết… nói… chưa? U ô ơ!
Mệt, tốn nước miếng.
Giờ khúc xương không sợ hắn nữa, cho Lăng Hàn đến gần nó hơn, nhìn kỹ nó.
Khúc xương rất không tầm thường, không đơn giản là khai hoá linh trí. Khúc xương trắng tinh tựa ngọc thạch, xem không hề ghê tởm, tựa như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo xinh đẹp. Nhưng đại sư tạo ra khẩu vị hóa nặng cố ý làm thành hình khúc xương.
Bề mặt khúc xương có các ký hiệu cực kỳ phức tạp, Lăng Hàn mới nhìn sơ đã cảm thấy choáng váng, khó lĩnh ngộ còn hơn tiên đạo trận pháp hắn có được.
Khúc xương và tiên thi trên núi có gì liên quan?
Lăng Hàn xuống núi mới sinh ra cảm giác kỳ lạ, chắc lúc hắn dòm ngó xác Tiên Nhân khúc xương mới xuất hiện, có lẽ cảm ứng được ánh mắt của hắn nên đi theo.
Người khác không lên được cao như vậy nên không thể kinh động khúc xương này.
Khúc xương là một phần của tiên thi? Không biết làm sao thông linh được. Hắn thật là thể chất hút rắc rối.
Lăng Hàn ngẫm nghĩ, cổ tích của người khác là cổ tích thật sự, vào tay hắn thì hầu như không bình thường.