Bình thường miễn tu luyện đến Sơn Hà cảnh thì đừng nói khai hóa trí tuệ, yêu thú thậm chí có thể hóa thành hình người. Nhưng con báo đen đã là Sáng Thế cảnh, đẳng cấp đỉnh cao nhất Thần Giới vậy mà chỉ có bản năng giết chóc?
– Đúng là kỳ dị.
Vô Tướng Thánh Nhân gật gù:
– Sức chiến đấu rất mạnh, trong Tiểu Thánh có thể tự xưng vương giả.
Vô Tướng Thánh Nhân và Long Ngữ San trước sau đánh mấy chiêu với báo đen, tuy chỉ một hiệp nhưng đủ để bọn họ hình thành phán đoán.
Tuy nhiên vương giả trong Tiểu Thánh không lọt vào mắt Lăng Hàn nổi.
Lăng Hàn ra tay.
Bùm!
Lăng Hàn vươn tay ra có trời trăng sao xuất hiện, tựa như khai sáng một thế giới mới.
Báo đen sợ hãi dựng đứng bộ lông, nó xoay người chạy nhanh.
Tiếc rằng trước mặt Lăng Hàn thì tốc độ Thánh cấp cũng không là gì.
Bốp!
Báo đen bị đè nằm bẹp dí dưới đất, nó rên rỉ, nhưng mắt vẫn lộ tia hung ác đầy dã tính như muốn nuốt sống Lăng Hàn.
Lăng Hàn khẽ nói:
– Thú vị.
Lăng Hàn động ý niệm thu báo đen vào trong Hắc tháp. Mặc ngươi có lực lượng Thánh cấp thì sao, vào Hắc tháp là thành vật trong túi của hắn.
Long Ngữ San rất giật mình, Lăng Hàn bỏ con yêu thú Thánh cấp vào không gian thần khí vậy sao? Ngươi không sợ báo đen đại phát hung uy phá hỏng không gian thần khí của mình? Không gian thần khí không giống Thánh khí, trừ có thể cất chứa vật sống ra chẳng cứng rắn hơn không gian linh khí là bao.
Thiên Phượng Thần Nữ đầy tò mòi hỏi:
– Tại sao con báo này không khai hóa trí tuệ?
Lăng Hàn trầm ngâm nói:
– Nhân tộc chúng ta được gọi là linh của vạn vật, nếu từ nhỏ chỉ có một người sinh tồn rừng rậm ngăn cách với cõi đời thì có thể sống, nhưng trí lực sẽ rất thấp, chỉ còn lại bản năng sinh tồn.
Thiên Phượng Thần Nữ không đồng ý cách giải thích này:
– Nhưng con báo đen này có thể tu luyện, còn luyện đến độ cao như thế thì sao vẫn giữ nguyên thủy vậy được?
Lăng Hàn chậm rãi nói:
– Có lẽ huyết mạch của nó đủ mạnh, chỉ cần trưởng thành bình thường thì sẽ là Sáng Thế cảnh.
Ui!
Ba người Thiên Phượng Thần Nữ cùng hút ngụm khí lạnh, quá đáng sợ rồi. Trưởng thành bình thường là Sáng Thế cảnh, tộc quần này đáng sợ cỡ nào, nếu số lượng nhiều chút chẳng phải là có thể càn quét Thần Giới?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
– Có lẽ hoàn cảnh nơi này đặc biệt, linh khí rất đậm nên mới có điều kiện như vậy. Đương nhiên huyết mạch của báo đen chắc rất cao, có lẽ có tổ tiên là Trảm Trần, thậm chí là Phân Hồn. Yêu thú không có năng lực học tập như Luân Hồi thụ, năng lực thích ứng mạnh nhưng truyền thừa huyết mạch càng ưu tú hơn.
Ba người Thiên Phượng Thần Nữ có thể chấp nhận giải thích như vậy. Điều kiện tu luyện không gì sánh bằng cộng thêm truyền thừa huyết mạch đúng là có thể tạo ra một cường giả chỉ biết giết chóc.
Long Ngữ San hỏi:
– Tiên Vực đều đáng sợ như vậy sao?
Chân long vốn nên ở trên ức vạn sinh linh, nhưng hiện giờ cảnh giới ngang nhau long uy của Long Ngữ San không có chút tác dụng gì với báo đen, chứng minh đẳng cấp của nó không yếu hơn nàng, đả kích mạnh đến cảm giác ưu việt hình thành lâu nay của nàng.
Ba người Lăng Hàn lắc đầu, bọn họ chưa đi Tiên Vực, chỉ nghe đồn chỗ đó có nhiều cường giả hơn, Sáng Thế cảnh chỉ là con kiến.
Giống như từ tiểu thế giới đi ra, Phá Hư cảnh là cái đinh gì.
Với võ giả đây là sự lựa chọn.
Ngươi có thể làm vua làm bá trong khoảnh trời nhỏ, cái giá là tuổi thọ. Phá Hư cảnh chỉ sống ngàn năm, vào Sơn Hà cảnh thì tuổi thọ lên mười vạn.
Thiên Phượng Thần Nữ nói, lo âu nhìn Lăng Hàn:
– Không biết nơi này có bao nhiêu yêu thú giống báo đen.