Cố Thanh Sơn nhìn Ô Tinh Văn, trong ánh mắt có chút hứng thú ngoài dự tính.
Mời vừa rồi bị mọi người cô lập, sắc mặt của Cố Thanh Sơn chỉ bình thản, nhưng mà bây giờ, trông hắn lại có chút lo lắng.
“Được rồi, không cần phải nói nữa. “” Công Tôn Trí đã tới.
“Lão Ô, ta xin ngài một ân tình. “” Ông ôm quyền nói.
“Ngài nói đi. “” Ô Tinh Văn nghiêm mặt nói.
“Ta mặc kệ chuyện của các người, ngài giao Cố Thanh Sơn cho ta, chỗ ta sẽ có sắp xếp. “” Công Tôn Trí nói.
Mấy câu này vừa được thốt ra, bỗng nhiên khiến Ô Tinh Văn có chút do dự.
Đồng ý hay từ chối?
Giống như trận chiến trước đây, Công Tôn Trí được Cố Thanh Sơn ra mặt mời Bách Hoa Thánh Nhân cứu về.
Nhưng nếu là như vậy, chẳng phải đang thả hắn đi ư?
Nhưng đại chiến sắp đến, mình cứ giữ khư khư chuyện này… đợi đã, mình đang muốn cho Cố Thanh Sơn thân bại danh liệt, giờ là lúc mấu chốt sao có thể…
Một suy nghĩ thoáng qua trong lòng Ô Tinh Văn, trong lúc băn khoăn, thì đột nhiên trong lòng có một ngọn lửa tức giận bốc cháy hừng hực không thể áp chế.
Phẫn nộ, tức giận, oán hận, sát ý tàn bạo, đủ loại suy nghĩ cùng bùng nổ, sôi sục ầm ầm trong đầu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong lòng.
Không sai, đã sớm chuẩn bị đường rút, không thể để hắn đi!
Bước kế tiếp, hắn ta muốn Cố Thanh Sơn chết mất xác trên đường hành quân!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đã lập tức nghiền nát hoàn toàn tất cả lo lắng.
Ô Tinh Văn nhìn Công Tôn Trí, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Thật ngại quá, Công Tôn Tướng quân, hắn là người dưới trướng của ta, mệnh lệnh mà ta đã ra, không thể thu hồi lại. “”
“Hơn nữa, ta cũng không có khả năng tùy tiện điều phối quân lực. “”
“Nếu đã như vậy…. Ừ vẫn không nên mang tai họa cho quân sĩ của ngài. “”
Lời nói của hắn rất ôn hòa, mở hai tay ra, giống như muốn nói hắn cũng không biết làm thế nào.
“Như vậy ta thì sao? “”
Giữa không trung, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
Nhóm tu sĩ ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời, Bách Hoa tiên tử đứng im ở đó, Huyền Nguyên Thiên Tôn và Bi Ngưỡng đại sự đứng hai bên nàng.
“Cung nghênh Thánh Nhân. “”
Đám tu sĩ cùng hành lễ.
Hai mắt Bách Hoa tiên tử lạnh như băng, nhìn Ô Tinh Văn với vẻ mặt không cảm xúc nói: “Bây giờ ta hỏi ngươi, ta muốn đưa thủ hạ Cố Thanh Sơn của ngươi đi, ngươi không đồng ý phải không? “”
Linh khí trên người nàng tản ra cuồn cuộn, ngay cả mây đen trên trời cũng bị linh khí ép bay đi.
Rầm!
Linh khí bức người không gì sánh kịp bộc phát, mấy vạn tu sĩ, toàn bộ đều quỳ xuống đất.
“Ngươi nói ta nghe một chút. “” Giọng của Bách Hoa tiên tử thản nhiên, thế nhưng mỗi phút mỗi giây linh khí đáng sợ ở trên người nàng không ngừng gia tăng.
Bách Hoa tiên tử, Tạ Đạo Linh thực sự bị tức không nhẹ.
Vốn dọc đường tới đây, nàng còn đang đắc ý vì đồ đệ của mình có thể phát hiện ra bí mật kinh người này.
Chuyện lần này gần như có thể quyết định hướng đi của trận quyết chiến.
Hai thánh còn lại cũng chấn động, cảm thấy sự thật sau chuyện này rất ly kỳ.
Bách Hoa tiên tử còn mỉm cười nói, sau khi chiến sự chấm dứt, phải đề nghị một quân hàm thật tốt cho đồ đệ.
Sau đó, Tam Thánh đi đến tiền tuyến, nhìn thấy Cố Thanh Sơn bị mọi người cô lập, bị sắp xếp đưa đi tiếp viện, ngay cả việc đưa đi trợ giúp cũng bị xa lánh.
Tam Thánh nhìn thấy Công Tôn Trí muốn đến nhận người, cũng bị Ô Tinh Văn kiên quyết từ chối.
Tam Thánh nhân tộc là người khôn khéo cỡ nào, liếc mắt đã thấy đầu mối.
Cái này không phải công khai đối phó người ta sao.
Vì vậy Tạ Đạo Linh không thể chịu được nữa.
Đối diện với Bách Hoa tiên tử, Ô Tinh Văn chỉ cảm thấy toàn bộ cảm xúc trước đó của mình bị thổi quét sạch sẽ.
Toàn bộ suy nghĩ và sát ý trước đây, hình như vì sợ hãi Bách Hoa tiên tử mà hoàn toàn biến mất.
Cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt của Bách Hoa tiên tử, Ô Tinh Văn bị dọa, vội vàng hành lễ nói: “Thánh Nhân đã có lệnh tất nhiên ta sẽ vâng theo. “”
“Tốt lắm, đồ đệ của ta là tai họa. “” Bách Hoa tiên tử chậm rãi nói: “Còn khiến cho đồ đệ của ta đến tiền tuyến tiếp viện, Định Viễn tướng quân như ngươi cũng rất có bản lĩnh. “”
Lời như thế, hình như từ trước đến nay Bách Hoa tiên tử chưa từng nói qua.
Trước giờ, nàng rất lười quản chuyện, bây giờ nói ra lời ấy, thể hiện việc nàng vô cùng tức giận.
Trong lòng Ô Tinh Văn run lên, vội vàng nhìn về phía Huyền Nguyên Thiên Tôn, dường như cầu cứu nói: “Sư tôn… “”
Huyền Nguyên Thiên Tôn cau mày.