Những lời của Thi Thi khiến Lục Diệp Bằng không khỏi đau lòng. Trái tim liền nhói lên dữ dội.Ánh mắt anh lại nhìn vào trong phòng bệnh và luôn tự hỏi lòng mình. Là người nằm trong căn phòng kia thật sự ghét anh lắm sao? Ngay cả không muốn cho anh lại gần luôn sao?
Anh biết, chuyện lúc nãy khiến cho cô cảm thấy rất sốc. Nhưng anh cũng không ngăn lại cái miệng của người phụ nữ đó.
Bắt anh không được bên cạnh cô thì anh thà chết còn hơn. Mấy ngày qua, không được nhìn thấy cô, anh không tài nào chớp mắt nổi. Sự nhớ nhung yêu thương cô chưa bao giờ là dừng lại trong lòng anh.
Thi Thi vừa nói xong lại nhìn qua Tiểu Sơ.
“Tiểu Sơ!! Vài ngày nữa chị sẽ đưa Lam Lam đến nhà của em,hiện tại ba mẹ chưa về. Nên chỉ còn cách cho Lam Lam ở đó”.
” Dạ! Em sẽ về chuẩn bị! “Tiểu Sơ nhanh chóng gật đầu.
Chuông di động bất ngờ vang lên. Là của Hoắc Thiếu Tiên. Anh lấy lên nhìn dãy số bên trong điện thoại rồi nhìn mọi người khẽ xoay lưng rời khỏi.
Đi vào cửa thoát hiểm ở cầu thang bộ. Hoắc Thiếu Tiên liền nghe máy.
” Cô ấy vẫn ổn, không sao đâu… Bác đừng lo lắng”.
“Mọi điều tra đều đang tiến hành thuận lợi. Khi nào con có tin chính xác sẽ báo lại với bác… Vâng, con chào bác!” Không biết là ai nhưng Hoắc Thiếu Tiên nói chuyện rất lễ phép, rất kính trọng người đó.
Nói câu cuối cùng, anh nhanh chóng cúp máy định quay về thì anh vừa mới xoay lưng thì đã gặp một người khiến anh phải đứng tim phen.
“Chị làm tôi giựt mình! “
“Bà ấy có hỏi Lam Lam đang ở đâu không? ” Là Thi Thi, cô đã đi theo phía sau anh và cũng đã nghe cuộc nói chuyện khi nãy.
Hoắc Thiếu Tiên lắc đầu.
“Chị kêu tôi không được nói mà! “
“Ừ…! Ngay lúc này, không nên nói ra chuyện Lam Lam đang bị bệnh cho bà ấy nghe… Đợi sau khi lễ đính hôn của Hạo Thiên xong xuôi rồi chúng ta từ từ tính”
Hoắc Thiếu Tiên im lặng, rồi sau đó gật đầu nhẹ.
“Sau này nếu bà ấy có điện thoại lại thì cứ nói Lam Lam bận vẽ tranh… Chắc bà ấy sẽ không nghi ngờ gì đâu” Thi Thi nói xong liền đưa tay lên nhìn đồng hồ “Có lẽ hai người họ cũng sắp về rồi! Sắp tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra.”
Dứt lời, Thi Thi liền rời khỏi.
******
Qua tết Dương Lịch thì là sẽ đến tết Nguyên Đán. Vì gần như sắp bước qua năm mới nên không khí luôn náo nhiệt. Không khí mùa lễ hội lại sắp bắt đầu.
Hôm nay là đầu tuần, Lam Lam đã được xuất viển. Vì chưa thể tiến hành điều trị được nên chỉ còn cách cho cô về nhà tịnh dưỡng. Cô được đưa về nhà của Tiểu Sơ.
Trên đường đi,ngoài Thi Thi và Tiểu Sơ ra thì còn có Hạo Thiên. Ba người đưa cô về nhà. Nhưng vẫn còn có một người luôn âm thầm lặng lẽ đi theo cô. Người đó không ai khác chính là Lục Diệp Bằng.
Ngoài mặt mọi người không cho anh tới gần cô nhưng họ cũng thể nào cấm được anh đi theo cô về nhà.
Lục Diệp Bằng không bao giờ yên tâm khi không nhìn thấy được cô, anh chỉ sợ chỉ cần anh quay lưng đi một chút thôi thì cô sẽ biến mất. Điều này anh không bao giờ cho phép lần nữa.
Anh cũng đã sắp xếp trả An Nhiên về ở chung lại với cô. Anh sợ cô không gặp được con bé thì lại càng trở nên kích động ảnh hưởng tới sức khỏe. Muốn cô bình phục nhanh thì chỉ có An Nhiên có thể làm được.
Về tới nhà, người đầu tiên Lam Lam tìm kiếm chính là tiểu bảo bối của mình.
“An Nhiên ơi! “
An Nhiên nghe tiếng của mẹ liền từ trong phòng đi ra, lớn tiếng gọi lớn.
“Mẹ ơi! ” Rồi cô bé chạy nhanh lại xà vào lòng của mẹ mình.
Lam Lam giờ đây không còn nhìn thấy gì hết,cô chỉ còn nhận biết theo trực giác của mình. Lam Lam đưa hai tay tìm kiếm chạm vào gương mặt bầu bĩnh của con gái, cúi người ngồi xuống.
“Bảo bối của mẹ, con có nhớ mẹ không? “
“Dạ có ạ, con nhớ mẹ nhiều lắm! “
Một giây sau, khóe mắt Lam Lam lại động lên những giọt nước mắt.
“Mẹ cũng nhớ con gái của mẹ rất nhiều! “
Thấy vậy, Thi Thi liền đỡ Lam Lam lên ghế ngồi. Cô còn tuyển thêm một người hộ lý và một người giúp việc đến đây chăm sóc cho Lam Lam. Ngoài hai người ra, thì trong nhà đã có chị San là bảo mẫu của An Nhiên thay phiên chăm sóc cho hai mẹ còn.
Nét mặt An Nhiên tỏ vẻ ra hiếu kì. Khi thấy mẹ mình từ nãy giờ cũng chưa nhìn thẳng vào gương mặt của mình liền hỏi.
“Mẹ ơi! Mẹ giận con sao? “
“Sao…?” Lam Lam nhướng mày,theo động tác tìm kiếm con gái ôm vào lòng lần nữa “Tại sao mẹ lại giận con”.
” Vậy tại sao mẹ không nhìn con?” Giọng nói non nớt của cô bé khiến ai nghe xong cũng thấy cảm thấy xót xa cho tình cảnh của hai mẹ con.
Lúc này, Tiểu Sơ ngồi bên cạnh khẽ vuốt tóc An Nhiên thay Lam Lam trả lời.
“Con gái biết không? Không phải mẹ không nhìn con đâu…Mà thật ra mẹ con đang bị bệnh về mắt, mẹ sẽ không nhìn thấy vài ngày thôi!”
“Vậy mẹ đang không thấy đường hả? ” An Nhiên ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt của Lam Lam.Cô bé còn đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt của cô.
“Chỉ vài ngày thôi con, mẹ con uống thuốc thì sẽ khỏi” Thi Thi bên này nhẹ nhàng lên tiếng.
Đến lượt Hạo Thiên ngồi xuống nhìn vào gương mặt xinh xắn của cháu gái, rồi căn dặn.
“Cho nên, An Nhiên phải nhắc nhở mẹ uống thuốc đúng giờ cháu có biết không? “
An Nhiên nghe xong, cô bé nhanh chóng gật đầu vâng lời người lớn.
“Dạ con biết rồi ạ! “
Nét mặt Lam Lam luôn nở nụ cười khi đã nghe tiếng nói của con gái. Cô bé chính là thứ duy nhất mà cô có sức mạnh tiếp tục sống. Cô phải cố gắng khỏe lại, còn phải chăm sóc cho tiểu bảo bối của mình nữa.
Thi Thi vuốt nước mắt trên gương mặt Lam Lam. Khẽ nói
“Chị sẽ thường xuyên đến đây để khám cho em… Em đừng lo lắng! “
Lam Lam mỉm cười. Gương mặt lộ ra vẻ áy náy.
“Em không sao… Những ngày qua em đã làm phiền mọi người nhiều rồi! “
Nghe câu nói của Lam Lam, Hạo Thiên có chút bực bội.
“Em nói gì vậy? Chúng ta là người nhà mà! “
“Anh à! Em đâu còn là em gái của anh” Lam Lam nhịn không được cũng phải nhất định nhắc nhở mọi người rằng cô đã không còn là người của nhà họ Tần nữa.
Thi Thi ngẩn người.
Có lẽ Lam Lam vẫn còn nghĩ mình không phải là con ruột của ba mẹ. Cô chẳng biết phải làm sao?
Em gái cô thật ngốc. Chuyện hoang đường như vậy mà em ấy cũng tin.
Thi Thi thở dài, xoa đầu Lam Lam.
“Em hiểu lầm hết rồi! Ba mẹ không ngốc đến nỗi mà nuôi con người ta đến tận bây giờ đâu! “
“Ý chị là sao? ” Lam Lam khó hiểu.
Không lẽ ý của chị nói, cô chính là con ruột của ba mẹ. Nhưng chẳng phải mẹ đã nói cô chỉ là con nuôi thôi sao?
Hạo Thiên chép miệng, ánh mắt đảo qua nhìn Lục Diệp Bằng vẫn đang đứng ở trước cửa từ nãy giờ. Anh vẫn luôn theo dõi theo từng cử chỉ của cô chỉ có điều anh sẽ không lên tiếng như những gì đã hứa với Thi Thi thôi!
“Sau khi lễ đính hôn của anh xong, em sẽ biết được mọi chuyện”.
Nhắc đến lễ đính hôn của anh trai và bạn thân. Lam Lam có chút luyến tiếc.
” Em xin lỗi vì không đến dự được”Cô đến đó chỉ làm cho mọi người phải khiếp sợ vì bộ dạng của cô bây giờ thôi.
Tiểu Sơ nghe xong nắm lấy tay Lam Lam không cần suy nghĩ liền nói.
“Mình cũng không cho cậu đến đó đâu! Cậu hãy dưỡng bệnh cho tốt. Hai tụi mình còn buổi lễ kết hôn nữa mà… Cậu ráng khỏe lại … “
“Phải đó…! Em gái của anh mau khoẻ lại còn làm dâu phụ cho vợ của anh nữa đấy!” Câu cuối cùng Hạo Thiên vừa nói vừa liếc mắt nhìn về Lục Diệp Bằng.
Lúc này, Lục Diệp Bằng lại đưa ánh mắt tràn đầy khó chịu, trừng mắt lại nhìn Hạo Thiên.
Trong lòng anh luôn nghĩ người đã có chồng như Lam Lam thì không bao giờ được làm dâu phụ. Lỡ như xui khiến vợ anh lại chụp hoa cưới nữa thì sao??
Lam Lam không suy nghĩ đến sâu xa như Lục Diệp Bằng, cô nghe anh trai nói xong cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý lời yêu cầu của anh trai.
An Nhiên từ lâu đã nhìn thấy Lục Diệp Bằng, cô bé rời khỏi Lam Lam liền đi đến nhìn Lục Diệp Bằng hỏi.
” Tại sao ba lại không vào nhà…? “
“Sụyt” Lục Diệp Bằng ra hiệu, rồi anh ngồi xuống nhìn con gái “Sau này khi có mặt mẹ, con hãy gọi ba là chú hoặc không gọi cũng được. Cần thiết con đừng nói ba có ở đây”.
” Sao vậy ạ?” An nhiên hỏi
Âm thanh Lục Diệp Bằng giảm xuống đến mức có thể.
“Vì mẹ không muốn gặp mặt ba. Nếu con nói ba ở đây thì mẹ sẽ đuổi ba đi. Con có muốn mẹ đuổi ba đi không? “
An Nhiên lắc đầu.
“Không ạ! “
“Vậy con gái hứa những gì mà chúng ta vừa mới nói nha! ” Nói rồi anh đưa ra ngón tay út để móc nghéo với An Nhiên đại diện cho lời hứa của anh và con gái
“Dạ! ” An Nhiên mỉm cười nhanh chóng làm theo.