Mỗi một tổ chức sát thủ lớn đều phải sát thủ của mình tới và những cao thủ mà các nước Lữ Tống phải tới, lập tức bị một câu nói này của Bì Đặc mà bừng tỉnh.
Nếu như bọn họ để Diệp Trần tùy ý xử lý Bì Đặc, vậy người phải chết tiếp theo chính là bọn họ!
Bây giờ, bọn họ hoặc là cùng nhau tiến lên liều một phen hoặc là nhanh trốn, tuyệt đối không thể để cho tên gia hỏa biến thái này dễ dàng đánh tan mấy người bọn hắn.
“Mọi người cùng nhau xuất thủ! Coi như giết không chết Diệp Cuồng Tiên thì ít nhất cũng phải xử lý được Lâm Chấn Nam!”
Trong một khu rừng ở đằng xa, không biết có ai hô hào một tiếng, lập tức đạt được sự hưởng ứng của các thế lực khác.
Mục tiêu lần này của bọn họ là Lâm Chấn Nam, chỉ cần giết Lâm Chấn Nam, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, cho dù thực lực của Diệp Cuồng Tiên này có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ dưới sự vây công của nhiều thế lực như vậy còn có thể bảo vệ được tính mạng của Lâm Chấn Nam sao?
Diệp Trần nghe được động tĩnh xung quanh lập tức nhướng mày, ngay vào lúc hắn hơi do dự một chút, Bì Đặc đã ngưng tụ thành hình người một lần nữa, hướng về phía sau chạy như điên.
Cùng lúc đó.
Sưu! Sưu! Sưu!…
Ở trong rừng rậm xung quanh, đột nhiên xuất hiện hai mươi tên tráng hán không sợ giết đánh về phía Diệp Trần.
Những tráng hán này, có người da trắng cũng có người da đen, hơn nữa trên người đều mặc quân phục của nước Mỹ, hiển nhiên đều là thủ hạ của Bì Đặc.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Diệp Trần hét lớn một tiếng, trong chớp mắt đã đấm ra hai mươi quyền!
Những người này tuy đều là nhân vật tinh anh của hải quân lục chiến nước Mỹ, nhưng so với Bì Đặc thì coi như kém quá xa, làm sao có thể chịu được một quyền của Diệp Trần chứ?
Ầm! Ầm! Ầm!…
Mười tên chiến sĩ Cương Thiết và mười tên chiến sĩ Siêu Cơ Nhân, trong nháy mắt toàn bộ đã bị Diệp Trần đánh bại hóa thành một đống vụn thịt.
Bọn họ tự nhiên không có được cách hỏa lỏng thân thể như Bì Đặc, sau khi bí đánh nổ tung lập tức chết.
Tuy nhiên, bởi vì bị kéo dài thời gian như vậy, Bì Đặc đã sống lại một lần sữa, sớm đã chạy đi ra ngoài tới vài trăm mét.
Diệp Trần đang định tiếp tục đuổi giết Bì Đặc, thì ngay vào lúc này.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”
Ở phía sau đột nhiên vang lên vài tiếng súng!
Lại là người của các thế lực khác, đã không còn ý định tiếp tục quan sát nữa, bắt đầu ngang nhiên xuất thủ với Lâm Chấn Nam!
Mấy người Âu Dương Hàn lập tức bảo vệ Lâm Chấn Nam ở giữa, thi nhau lấy ra vũ khí của mình, bắt đầu ra sức ngăn cản đạn pháo bắn lén ở xung quanh bắn tới.
“Oanh!”
Bỗng nhiên một tiếng vàn truyền đến, Diệp Trần cẩn thận nhìn, lại có một quả đạn tên lửa cỡ nhỏ bay về phía mấy người!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trần không thể không nhướng máy, lấy thực lực của mấy người Âu Dương Hàn ngăn cản đạn bình thường thì thừa sức, thế nhưng loại vũ khí hạng nặng như súng phóng tên lửa này, khẳng đinh là không ngăn cản được.
Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Trần quyết định thật nhanh, từu bỏ ý nghĩ tiếp tục đuổi giết Bì Đặc, thân thể trực tiếp lóe lên, hướng chạy trở về.
Cùng lúc đó, quả đạn tên lửa kia cũng đã lao tới.
Âu Dương Hàn sốt sắng, vội vàng bảo vệ Lâm Chấn Nam muốn mang theo hắn né tránh, nhưng mà đúng vào lúc này một đạo thân ảnh quen thuộc kia lại đột nhiên ngăn ở trước người bọn họ!
“Phăng!”
Diệp Trần trực tiếp cách không đánh ra một quyền, đánh bay quả đạn tên lửa kia sang một bên.
Thế nhưng, sau đó rất nhanh lại có nhiều đạn pháo hơn ùn ùn kéo đến!
Sau khi những sát thủ này biết được thực lực khủng khiếp của Diệp Trần, cũng không dám tùy tiện tiến lên, súng ngắn, súng tiểu liên, súng ngắm, súng phóng tên lửa nói chung là các loại vũ khí, tất cả đều lấy ra dùng.
Diệp Trần nhìn thấy cảnh này, cũng không thể không nhíu mày, tuy nhiên sau đó lại hiện ra vẻ tàn khốc, dưới chân đột nhiên giẫm mạnh một cái,
Hóa khí thành vực, mở!
Ầm!
Phạm vi xung quanh mấy người Diệp Trần trong vòng mười thước, lập tức tạo thành một cỗ tường khí vô hình.
Những viên đạn, viên pháo… kia một khi tiến vào khu vực này, lập tức tốc độ bị giảm mạnh, cuối cùng dừng lại ở trên không trung, không còn cách nào tiến thêm lên được một chút nào nữa.
“Quay về cho ta!”
Diệp Trần quát lớn một tiếng, cùng lúc đó thân thể bỗng nhiên chấn động, những viên đạn, viên pháo… kia, lập tức bị một cỗ phản lực cường đại, tất cả đều phản xạ trở lại theo đường cũ.
Trong khu rừng rậm xung quanh, lập tức vang lên từng tiếng kêu thảm thiết…
P/S: Ha ha ha, truyện này hay, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi nhé, ta thích nào….