Tiểu sấu tử cả kinh, vội vàng bước tới đỡ Doãn chưởng quỹ dậy, hỏi: “Doãn đại ca, huynh sao vậy?”
Doãn chưởng quỹ hữu khí mà vô lực rên một tiếng rồi thều thào nói: “Không còn sức, trên người một chút sức cũng không có… tiêu chảy chết ta luôn rồi.”
“Hỏng bét, khẳng định là ăn phải thứ gì không tốt rồi, tiểu đệ đưa huynh về rồi mời đại phu đến khám.” Tiểu sấu tử cố gắng cõng Doãn chưởng quỹ lên, nhưng Doãn chưởng quỹ quá cường tráng khiến cho tiểu sấu tử khổ cực cả nửa ngày vẫn không đỡ Doãn chưởng quỹ lên lưng được, hơn nữa còn thở phì phò như trâu. Chỉ đành nói: “Doãn đại ca, huynh đợi một chút, ta đi gọi người tới!”
Sau khi đỡ Doãn chưởng quỹ dựa vào bức tường của nhà xí, tiểu sấu tử chạy thẳng về phòng, mọi người đang ngồi trong đó nghe hắn kể lại xong thì ba chân bốn cẳng chạy tới nhà xí rồi cõng Doãn chưởng quỹ về.
Tống chưởng quỹ cũng cuống cuồng nói: “Ta biết Đỗ đại phu của Ngũ Vị đường. Để ta đi mời hắn tới!”
Đại hồ tử nói: “Nghe nói Đỗ đại phu đó là sư phụ của Thái y viện Tiền Ất đại phu, thiện trường thần kỹ mổ bụng liệu thương của Hoa Đà thần y, hắn không dễ dàng xuất chẩn đâu, bệnh bình thường đều để hai đồ tôn của hắn chẩn trị, hắn chỉ phụ trách chữa cấp chứng và nghi nan tạp chứng thôi. Biểu đệ của ta chỉ bị tiêu chảy, vì chút bệnh nhỏ này chắc chắn hắn sẽ không đến đâu!”
Tống chưởng quỹ vỗ ngực nói: “Không vấn đề gì, nữ nhi của ta đang theo Đỗ đại phu học y ở Ngũ Vị đường, ta đi mời chắc hắn sẽ tới.”
Doãn chưởng quỹ nằm bệt trên đây, giờ đã khôi phục được một chút khí lực, xua tay nói: “Không cần đâu, bị tiêu chảy thôi mà. Chỉ bị chút bệnh lặt vặt mà mời cả danh y tới chữa trị, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười cho đấy. Không sao đâu, nằm một lát là đỡ thôi.”
Đại hồ tử nói: “Thế không được, bữa nay đệ đã chạy mấy chục lần rồi, phải để đại phu khám! Cho dù không tìm được danh y như Đỗ đại phu thì cũng phải tìm một đại phu bình thường đến khám.”
Tống chưởng quỹ nói: “Đối diện chúng ta chính là Viên Nhuận đường, mau mời đại phu đến đi.”
“Ta đi!” Tiểu sấu tử vừa nôn xong nên đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, thấy những người trong phòng đều đang say ngất ngây, liền xung phong đi mời đại phu.
Rất nhanh Thang đại phu của Viên Nhuận đường tay cầm hòm xuất chẩn, dẫn một tiểu dược đồng tới.
Vào lúc đang đi mời đại phu, Doãn chưởng quỹ lại đại tiện một lần nữa, may mà Tống chưởng quỹ đã tính trước, mang một cái bô đến cho Doãn chưởng quỹ đại tiện ngay trong phòng.
Thang đại phu ngồi cạnh giường, hỏi cảm giác của Doãn chưởng quỹ.
Doãn chưởng quỹ vô lực nói: “Bụng đau vô cùng, cả chiều nay đại tiện khiến toàn thân nóng bừng, còn nôn nữa.”
“Đại tiện thế nào?”
“Ban đầu là nước và cháo lỏng, sau đó thì chỉ tiết ra nước thôi, toàn thân ta mềm oặt không còn sức rồi.”
Thang đại phu ngưng thần bắt mạch và xem lưỡi xong liền vuốt râu nói: “Bệnh của ngươi là tràng tích, đồ ăn tích tụ ở tràng vị, chính là tà nhiệt, khí nghẽn thành hỏa, mạch tế, phải dưỡng âm thanh nhiệt.”
Cầm bút viết Hoàng liên a giao thang cùng với Trú xa hoàn gia giảm, sau đó Thang đại phu thu tiền thuốc rồi dẫn dược đồng trở về.
Đại hồ tử vội vàng chạy tới dược phô để lấy thuốc rồi mang về sắc cho Doãn chưởng quỹ uống.
Sau khi uống mấy thang, ngày hôm sau Doãn chưởng quỹ quả nhiên không tiêu chảy nữa, hắn rất cao hứng, luôn miệng khen Thang đại phu là thần y, rồi lại gọi bằng hữu tới ăn uống nhậu nhẹt.
Nhưng đám người bọn đại hồ tử và tiểu sấu tử cùng Doãn chưởng quỹ tiền hô hậu ủng tới nhã tọa (căn phòng lịch sự) chưa kịp ngồi xuống gọi thức ăn thì Doãn chưởng quỹ lại bắt đầu cảm thấy đầy bụng. Hơn nữa càng ngày càng không thoải mái, nhưng vẫn cố kiên trì gọi thức ăn. Sau khi thức ăn được xếp đầy bàn, hắn vừa muốn nâng chén thì cảm thấy không còn sức để đứng dậy, sau đó thì mồ hôi lạnh tuôn như mưa, lảo đảo ngồi trên ghế. Mọi người vội vàng đỡ hắn về phòng để nghỉ ngơi.
Mấy ngày tiếp theo Doãn chưởng quỹ thủy chung vẫn bị trướng bụng, hơn nữa đại tiện không thông, toàn thân táo nhiệt, ăn uống không vào.
Bọn tiểu sấu tử nghe nói Doãn chưởng quỹ bị bệnh không nhẹ thì đều tới thăm.
Tiểu sấu tử nói: “Doãn đại ca, xem ra thì bệnh của huynh giống như lần trước, sao không uống thêm mấy thang?”
Đại hồ tử trừng mắt nói: “Nói linh tinh cái gì đó, còn uống thêm nữa hả? Ngươi không thấy biểu đệ của ta chính vì uống thuốc của cái tên Thang đại phu gì đó mà giờ bị trướng bụng hả? Hiện tại bụng trướng rất kịch liệt, đại tiện cũng không thông, uống thêm mấy thang nữa e rằng cả ruột cũng tắc luôn đó!”
Tiểu sấu tử cười bồi, nói: “Đúng đúng, Doãn đại ca bị thế này cũng là do tên lang băm của Viên Nhuận đường hại, hay là chúng ta mời một vị đại phu khác đến khám cho Doãn đại ca đi?”
Đại hồ tử nói: “Mời ai? Mời Đỗ đại phu của Ngũ Vị đường ư? Táo bón, đầy bụng không phải là bệnh gì nặng, Đỗ đại phu người ta chịu đến khám ư? Ta nghe nói Trang đại phu và Tiếu đại phu của Huệ Nhân đường y thuật cũng rất khá, không bằng mời hai người bọn họ tới đi!”
Rất nhanh, Trang đại phu của Huệ Nhân đường dẫn tiểu dược đồng tới xuất chẩn.
Sau khi hỏi bệnh tình, Trang đại phu bắt mạch xem lưỡi, trầm ngâm một lát rồi nói: “Bệnh này của ngươi không phải là táo bón đầy bụng bình thường. Triệu chứng ban đầu là một ngày tiêu chảy mấy chục lần, mất nhiều nước, cho nên ngoại tà xâm nhập vào trong người, nhiệt bên trong cứ ngấm sâu dần, dẫn tới đầy bụng không tiêu, phải dùng Thừa khí thang làm chủ, xua dư tà đi, như vậy bệnh tự nhiên sẽ đỡ.”
Trang đại phu nói rồi cầm bút viết Thừa khí thang, thu tiền thuốc ra về.
Đại hổ tử lại đi mua thuốc rồi mang về sắc cho Doãn chưởng quỹ uống.
Sau mấy thang, Doãn chưởng quỹ lại đại tiện rào rào, một ngày mấy chục lần. Một đại hán cường tráng giờ vì đại tiện liên tục mà gầy tong teo.
Đám người đại hồ tử hoảng sợ, vội vàng đi tìm Thang đại phu của Viên Nhuận đường lúc trước tới.
Thang đại phu sau khi chẩn sát, biện chứng là Doãn chưởng quỹ quá hư thoát, phải bồi dưỡng.
Sau khi dùng thuốc, kiết lỵ đã dừng, nhưng lại đầy bụng y như trước, cả người uể oải mệt mỏi, sau cùng thì thần trí cũng biến thành không tỉnh táo, thường lẩm bẩm nói một mình, khi có người tới thăm thì không nhận ra ai, lại còn né đông né tây như nhìn thấy quỷ, luôn sợ hãi bất an. Người dần dần chỉ còn da bọc xương.
Ngồi không thì núi vàng ăn cũng hết, vì không làm ăn buôn bán nên tiền bạc mang theo người cũng hết sạch. Đám bạn bè chỉ biết lợi dụng giờ chẳng còn thấy bóng dáng tên nào, chỉ còn lại đại hồ tử và tiểu sấu tử hai người túc trực bên cạnh hắn.