Chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa phòng Khương Tình, xung quanh cô là quầng sáng ảm đạm, nhạt nhòa.
Tay khẽ đưa lên muốn ấn mật mã, ngay lập tức khựng người lại.
Mật mã đổi rồi.
Hạ Nhi cười nhạt, đổi thành ấn chuông cửa, hạ tầm mắt nhìn xuống tay mình mới phát hiện nãy giờ cô vẫn đang run rẩy.
Bên trong không có động tĩnh.
Nỗi sợ hãi bất an bị đè xuống cuối cùng bộc phát thành sự điên rồ.
Hạ Nhi cắn môi, tay lại đưa lên nhấn chuông lần nữa, lần này cô nhấn đến mấy lần.
Bên trong vẫn không có động tĩnh.
Đến khi cô tức đến sắp phát điên, nhấc chân lên muốn đạp, cửa liền bật mở ra.
Người mở là Lam Tinh.
Lam Tinh nhìn thấy cô cũng không hề kinh ngạc, giống như đã biết cô sẽ tới.
“Hạ tiểu thư.”
Hạ Nhi quay ngoắt sang, nhìn Lam Tinh chằm chằm, không nói gì lách người bước nhanh vào trong.
Bên trong phòng ánh sáng rất ít, nhưng đập vào mắt cô là hai mái đầu đang quấn quít dán vào nhau, thân thể dính chặt một chỗ, nồng nhiệt tới mức dường như cả không khí xung quanh đều sôi lên.
Hạ Nhi rốt cuộc cũng biết được mình đang tức giận đến bùng nổ.
Cô bước từng bước dài tiến tới trước mặt hai người đang ngồi trên sofa, ánh mắt hổ phách nhìn chằm chằm hai nữ nhân đang trong nụ hôn cuồng nhiệt.
Sự ngang tàn trên người cô nháy mắt giống như muốn thiêu đốt mọi thứ tan thành tro bụi.
Môi lưỡi của Hạ Nhi như run lên bần bật, giọng cũng trở nên khàn đi vì đau đớn:
“Biết rõ là tôi đến còn nồng nhiệt như vậy. Chị giỏi thật đấy.”
Trước mặt cô, Khương Tình một thân áo sơ mi trắng bung hai cúc áo vô hạn phong tình gợi cảm, mái tóc đen dài buông xoã trên vai, những giọt nước ngưng đọng ở đuôi tóc, vì không chịu được sức nặng đã rỏ xuống chiếc sơ mi trắng như bông, cực điểm dụ hoặc, ánh mắt nâu sẫm tĩnh lặng nhìn cô, không chút độ ấm.
Bên cạnh là Bối Lạc sắc mặt tái nhợt trắng như giấy, chiếc áo trên người không che đậy được vết thương đang băng bó ở bụng, khuôn mặt oán hận nhu nhược giấu dưới vẻ bạch liên hoa nhìn cô chằm chằm.
Hơi thở đan cài cùng hơi thở, yên tĩnh như đóa hoa lan dưới vực sâu.
“Em tìm tôi có chuyện gì?” Một câu nói lạnh nhạt không đau không ngứa vang lên trong không gian lặng thinh.
Hạ Nhi nhíu mi, mặt mày tối tăm điên cuồng, bi thương và cố chấp cộng sinh bật ra một câu:
“Phiền chị sao?”
Khương Tình không hé răng, rũ lông mi đen dài, nhìn bàn tay mình một lát, sau đó lại nâng mi lên, khuôn mặt không chút dao động, chỉ là sắc mặt càng âm lãnh, nhìn Hạ Nhi chằm chằm một lát, trầm thấp nói:
“Không phiền. Em có chuyện cứ nói. Tôi đang nghe.”
Hạ Nhi cố gắng tự cảnh tỉnh bản thân đây chẳng qua chỉ là một ảo giác, nhưng ảo giác này lại sắc nét từng chi tiết, vẻ mặt lạnh lẽo đó Khương Tình chưa bao giờ dùng với cô.
Chưa từng.
Bối Lạc ở bên cạnh đột ngột lên tiếng:
“Cô tìm Tình có chuyện gì? Hai người huỷ hôn rồi. Không phải sao?”
Giọng có chút yếu ớt, nhu nhược đáng thương, ngoài miệng nói nói, từng chữ lại giống như con dao múa may, thống khoái mà cắt lên trái tim cô.
Còn không hề cảm giác được nửa phần áy náy.
Buổi tối mùa đông lạnh lẽo, gió đêm thổi xuyên vào cửa sổ, bức màn lụa trắng theo gió phất phơ.
Cô không biết là vì gió lạnh, hay vì tim cô đã đóng thành băng, cô mím chặt môi, khi lên tiếng đã không còn khách khí nữa:
“Gấp như vậy? Cô gả cho Khương Tình rồi sao?”
Bối Lạc trợn tròn mắt, đột ngột trở nên yếu đuối, khóc như hoa lê dính mưa, vạn phần uỷ khuất, nhưng ngữ điệu rõ ràng là vô cùng cứng rắn:
“Cô… tôi đã là người của Khương Tình, dù tôi không thể gả cho cô ấy, cũng chỉ muốn ở bên Tình, không cầu gì hơn.”
Khuôn mặt Hạ Nhi phút chốc nhợt nhạt như tờ giấy trắng.
Trong lòng đã bị Bối Lạc hung hăng đâm cho vài nhát dao.
Hạ Nhi bật cười, cười đến mức không dừng lại được, tiếng cười tràn ngập tự giễu, tràn ngập đau thương, giọng nói phát ra lại lạnh lẽo mỉa mai đến cùng cực:
“Có giỏi thì cô trói chặt cô ta ở bên cạnh, để cô ta cam tâm tình nguyện yêu cô, liều mạng vì cô, phát điên vì cô đi. Tôi tự thẹn không thể làm được.”
Bối Lạc cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Hạ Nhi quay đầu sang nhìn Khương Tình, chỉ thấy khuôn mặt tuyệt sắc lãnh đạm thanh cao kia giờ phút này như phủ một tầng sương mù dày đặc, không còn trong vắt như bầu trời ngày xưa.
Cái bóng của vô số ảo giác chắp nối lại thành khuôn mặt của nữ nhân ấy, đôi mắt nâu sẫm sâu thẳm, bờ môi mỏng lãnh tình lại gợi cảm đến cùng cực, bàn tay thon dài tinh xảo đến từng khớp xương kiên nhẫn vỗ về sự lo lắng, hoang mang của cô ngày xưa.
Cô bước đi loạng choạng tới trước mặt Khương Tình, sắc mặt tái nhợt, khóe môi dấy lên cơn đau mới phát hiện cô đã cắn môi mình đến bật máu, cô buông môi mình ra, nhìn thẳng vào mắt Khương Tình, trầm giọng mở miệng:
“Tôi đến để trả đồ.”
Dứt lời liền đưa tay chậm rãi tháo chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út, mở khoá cả chiếc vòng tay mà Khương Tình tặng cô trên cổ tay, chỉ là bàn tay đang run rẩy, khó khăn lắm mới tháo ra được.
Cô ngước mắt lên, tay cầm chiếc nhẫn và vòng tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt Khương Tình, cô đặt rất khẽ, nhưng thanh âm chiếc nhẫn chạm vào mặt bàn vẫn khiến trái tim cô như nứt vỡ ra làm trăm mảnh.
Giây phút đó, Hạ Nhi bỗng cảm thấy hai tai cô ù hẳn đi, nhưng kỳ lạ là cô vẫn có thể nghe thấy tiếng thở của Khương Tình trở nên hỗn loạn, cùng nhịp đập trái tim mình đang đau nhức.
Nước mắt vô ý thức liền rơi xuống, giống như lòng cô treo một đêm rốt cuộc cũng bị tuyên án tử hình.
“Khương Tình! Chúng ta xong rồi.”
Giọng nói nhẹ bẫng vang vọng trong không trung, nhẹ như vậy, lại tựa hồ có sức nghiền ép hơi thở hỗn loạn của nữ nhân đối diện đến mức hầu như không thấy nữa.
Cô mỉm cười, nụ cười duy nhất và tuyệt đẹp nhất mà cô nghĩ mình còn có thể gắng gượng nặn ra được.
Hạ Nhi dứt khoát xoay người rời đi.
“Em đứng lại!”
Giọng nói ôn nhuận run rẩy vang lên sau lưng cô.
Hạ Nhi nghe đến câu này liền khựng người lại, chậm rì rì xoay người lại, nhìn nữ nhân đang cúi đầu không nguyện ý nâng mặt lên trước mắt, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy đau đến không thở nổi, đau như trái tim da thịt nứt nẻ, toàn thân vỡ vụn.
Khương Tình sửng sốt đã lâu rất lâu, lại thật sự không biết phải nói gì.
Khoảnh cách xa như vậy, Hạ Nhi lại nghe thấy rõ trái tim nữ nhân kia đập mạnh, hoàn toàn không có kết cấu, tràn ngập chua xót, sợ hãi.
Trong đầu Hạ Nhi trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Hạ Nhi đợi rất lâu, nữ nhân phía sau vẫn im lặng không nói một lời.
Cô cười rộ lên, cô đang chờ đợi điều gì chứ?
Sau một tiếng cười bi thương…
Hạ Nhi xoay người đi nhanh ra khỏi cửa.
Yêu một người, sẽ sản sinh cảm giác sợ sệt, sợ mong mà không được, sợ bị chán ghét, vứt bỏ.
Hạ Nhi vừa đi khỏi, Khương Tình đứng bất động một chỗ rất lâu, sau đó bất chợt ngửa mặt lên trời cười dài, cười đến nước mắt chảy ra, cổ họng đau rát, bắt đầu ho khan dữ dội… một ngụm máu tươi búng trên mặt đất, tựa như đóa hoa hồng nở rộ rực rỡ.
Chỉ có hơi tàn lực kiệt và nụ cười nhạt, cười liên tục đến sắp ngừng thở, trái tim đau nhức khó chịu, âm ỉ kéo dài.
Khương Tình ngã xuống sàn, tay ôm lấy ngực trái đau đớn mãnh liệt càn quét một nỗi tuyệt vọng ùa đến, trong khoảng khắc tình yêu và sự khắc chế điên cuồng đều bị nghiền nát.
Lòng như xát muối, ngực như ngừng đập, cả trái tim đang chết từ từ…
Giống như một sự trừng phạt.
Khương Tình chỉ biết câm nín, vừa cười vừa khóc, khuỷu tay che lên đôi mắt đau rát, lòng bàn tay siết lấy chiếc nhẫn Hạ Nhi vừa đặt trên bàn, giống như đang bóp chết tia hy vọng cuối cùng.
Hàng cây ngoài cửa lẻ loi, chỉ có lớp vỏ bị nứt và cong xuống, ảm đạm đau thương.
Yêu là một thứ phức tạp, khi đã dùng tình sâu, sẽ không dễ dàng buông bỏ được.