“Chắc không sao.”
“Lúc nảy anh tính nhập xác giúp em, nhưng không được.”
“Mình rời khỏi đây thôi.”, Nhất Uy ra hiệu cho thần kiếm theo mình rời khỏi lăng mộ.
“Mày làm gì ở đây?”, là câu đầu tiên Mộng Tinh thốt ra sau khi trông thấy Nhất Uy đang lén lút rời khỏi lăng mộ.
Mộng Tinh không được phép biết kế hoạch lớn lao của Ngọc Tự. Nhưng gã vẫn được lão yêu thương giao cho nhiệm vụ canh gác nơi này. Những nạn nhân bị bắt được đều được Sát thủ vô song đem đến nơi này và gã sẽ đảm bảo không một ai được phép bén mảng tới nơi này cướp lấy nạn nhân. Một công việc có trách nhiệm khá quan trọng.
Mộng Tinh không hề nhớ cuộc gặp gỡ nho nhỏ của họ trước đây. Trúc Chi đã làm gì khiến đoạn ký ức đó biến mất khỏi tâm trí của gã. Thế nhưng gã biết Nhất Uy làm việc cho Huyết Yêu, và cậu xuất hiện ở đây gã liền liên tưởng đến việc Huyết Yêu đã biến nơi trú ngụ của Ngọc Tự.
Mộng Tinh cần báo lại cho Ngọc Tự biết về sự hiện diện của Nhất Uy ở nơi này. Gã đồ rằng cậu đang có âm muu giải cứu đám nạn nhân bên trong. Gã nhìn qua nhìn lại chẳng thấy ai đi cùng Nhất Uy cả, điều này khiến gã có tự tin bắt được cậu ấy.
Nhất Uy không thể để Mộng Tinh đi báo cáo lại cho cấp trên chuyện cậu còn sống. Chuyện này lộ ra sẽ làm hỏng hết kế hoạch của Huyết Yêu. Mà cậu cần tìm hiểu chuyện Trúc Chi bị lão bắt đi nằm trong kế hoạch của Huyết Yêu hay không.
Nhất Uy biết rằng cần khiến Mộng Tinh này biến mất mới có thể rời đi. Cậu không có tự tin khiến gã biến mất, nhưng vẫn cố hết sức không cho gã có cơ hội để lộ chuyện mình còn sống.
Nhất Uy nói với Mộng Tinh:
“Ta sẽ không để ngươi chạy thoát khỏi chốn này.”
Mộng Tinh nghe Nhất Uy nói mà tưởng cậu đang kể chuyện cười. Làm gì có chuyện cậu cấm được gã rời khỏi nơi này chứ. Chuyện đùa vui nhất mà gã từng được nghe đây mà. Mộng Tinh rút sợi dây xích, thứ vũ khí lợi hại của gã ra, gã lạnh nhạt nói:
“Chỉ bằng ngươi thì không đánh thắng được ta đâu. Đừng tưởng ta không biết gì về ngươi, Nhất Uy. Cái khuôn mặt giống Kim Quy, nhưng sức mạnh thì không. Thù cha thì con lãnh đi vậy. Ta sẽ cho Kim Quy không nhắm nổi mắt dưới cửu tuyền xem ta giết đứa con của hắn. Huyết Yêu cũng không cứu nổi ngươi đâu.”
Nhất Uy vẫn cầm thanh kiếm Kim Quy từ nảy giờ. Cậu cũng giơ cao thanh kiếm chuẩn bị nghênh chiến. Chỉ là cậu vẫn chưa biết cách điều khiển sức mạnh của mình. Cậu vẫn đang cảm thấy nguồn sức mạnh to lớn đang sục sôi khắp tế bào, không cách nào chế ngự được. Cậu cảm thấy hơi mệt đến muốn ngất xỉu.
Trái tim của Nhất Uy đau nhói, cái đầu bóc khói nghi ngút. Ngay cả Mộng Tinh nhìn thấy cảnh này cũng ngạc nhiên lẫn đôi chút hoảng sợ. Gã nói:
“Nè, tao chưa làm gì mày nữa mà?”
Lục phủ ngủ tạng của Nhất Uy như nát vụn bên trong. Luồng sức mạnh quá lớn này phát hủy nội tạng của cậu. Nhất Uy nôn ra vài ngụm máu tươi, cậu té nhào xuống đất, lịm đi.
Mộng Tinh hoang mang không hiểu gì. Mới phút trước nó còn hùng hổ muốn hạ gục gã, mà giờ nằm la liệt đầy đau đớn trước mặt gã. Gã nhích tới gần Nhất Uy, đưa tay lên bắt mạch. Gã bật ra xa đầy sợ hãi, không có mạch tượng. Nói đúng hơn, mạch tượng của Nhất Uy bị đứt lìa. Người đã ngừng thở hoàn toàn.
Mộng Tinh nhìn dáo dác tìm kiếm ai đó. Gã híp mắt quỷ nhìn một lượt vẫn không phát hiện ra kẻ đáng ngờ. Kẻ đang giết Nhất Uy kia thật sự là ai? Không lẽ có một thực thể nào khác đang giúp đỡ gã giết thằng nhóc? Một sinh vật tàng hình làm việc cho Ngọc Tự ư? Ngoài gã ra còn có một tên khác giúp sức canh giữ lăng mộ?
Một giọng nói vọng ra từ cơ thể của Nhất Uy, mặc dù cậu vẫn đang nhắm tịt mắt:
“Mộng Tinh, ngươi ắt hẳn chưa quên ta.”
Giọng nói khàn đục này nghe rất quen, nhưng gã không nhớ được kẻ đó là ai. Gã run giọng nói:
“Ngươi rút cuộc là ai? Địch hay là bạn?”
“Đương nhiên là kẻ địch.”, người đó im lặng một lúc rồi nói tiếp, “Ta chính là kẻ đâm ngươi một nhát chí mạng. Cũng chính ta là người góp sức đưa ngươi vào tù. Ta là thanh kiếm thần Kim Quy.”
Mộng Tinh không nhìn được bộ dáng của kẻ này, chỉ nghe giọng nói. Ấy vậy mà vẫn cảm nhận được sát khí vô cùng mạnh. Thần kiếm đã cố hết sức mạnh của mình nhập xác vào Nhất Uy một lần nữa. May thay anh đã thành công. Giờ đây thần kiếm đang nằm trong thân thể Nhất Uy và đang dùng đôi mắt xám tro của mình nhìn gã đầy cảnh cáo.
Thần kiếm bắt đầu ra điều kiện:
“Ta sẽ trao đổi với ngươi một chuyện, ta tin chắc ngươi rất muốn biết chuyện này. Đổi lại, ngươi coi như chưa nhìn thấy Nhất Uy đến đây. Dù sao nó cũng khó mà sống sót tiếp.”
Mộng Tinh trả lời:
“Để xem tin tức mà ngươi nói có đáng tin không đã.”
“Người nói ra chổ ở của ngươi đêm hôm đó, ngươi không muốn biết là ai sao? Ngươi chưa từng tự hỏi làm sao một kẻ trốn thoát giỏi như ngươi lại bị Kim Quy và Huyết Yêu lằn ra dễ dàng ư?”
Thần kiếm nói trúng chổ ngứa của Mộng Tinh bấy lâu nay. Gã cũng từng hỏi bản thân nhiều lần câu hỏi đó. Rút cuộc đã có người thông tin cho đám thần tiên kia biết chổ ở của gã, gã mới bị bắt dễ dàng như vậy. Gã đoán đúng, có người đã phản bội gã, có người đã nói ra chổ ở bí mật của gã cho hai tên kia biết. Kết cục gã bị hai người hợp sức bắt về nhà giam, gã phải chịu đựng những hình phạt tàn khốc trong ấy. Đến bây giờ gã vẫn không quên được cảm giác đau choáng ngợp mà nhà giam đem lại cho mình.
Mộng Tinh bắt đầu do dự. Một phần muốn biết ai là người đã phản bội mình, một phần muốn bắt xác Nhất Uy về lập công. Nghĩ đi nghĩ lại, đem một cái xác về cho chủ nhân thì có ích gì? Gã có thể nhắm mắt làm ngơ một chút. Cái chuyện ai là người khai ra chổ ẩn nấp của gã quan trọng hơn. Gã sống đến thời điểm này, tận trung tận lực cho những kẻ ác ôn nhằm bảo vệ tính mạng quỷ của gã để làm gì? Gã chính là muốn biết hai kẻ kia thực ra đã tìm ra gã như thế nào, ai là người chỉ điểm.
Mộng Tinh quyết định:
“Được. Ta đồng ý. Hãy nói cho ta biết kẻ chỉ điểm chổ ẩn nấp của ta. Sau đó, ta sẽ coi như không nhìn thấy Nhất Uy đến đây.”
Thần kiếm bật cười khúc khích:
“Và ngươi cho rằng ta ngốc đến mức tin ngươi sẽ tha mạng cho Nhất Uy nếu như ta nôn ra cái tên cho ngươi? Ta không phải không biết con người xảo quyệt của ngươi, Mộng Tinh.”
“Vậy ngươi muốn ta làm sao mới tin ta?”
“Ta sẽ viết tên người này dưới đất, đồng thời sẽ biến mất trước mặt ngươi. Chỉ cần ngươi xoay lưng lại với ta. Đừng để ta biết ngươi khai ra chuyện Nhất Uy tới đây, Mộng Tinh. Bởi vì ngươi nên biết, một điểm yếu khác của ngươi đang nằm trong tay bọn ta – Mộng Nhi. Ngươi quên mất bằng hữu thân thiết khi cố chạy thoát khỏi Hồ Gia Bảo, nhớ chứ?”
Thần kiếm chặn mọi đường lui của Mộng Tinh. Mộng Nhi là đứa em gái mà gã yêu thương nhất, có thể nói là người thân duy nhất. Trước đây, gã tin tưởng Hồ gia, nghe lão hứa hẹn đủ điều mới đích thân giới thiệu nó cho lão. Cuối cùng nó nhận được chỉ là sự bẻ bàng và cay đắng. Nó biến thành quỷ dữ y chan như gã. Khó lắm mới tìm gặp được nó. Giờ nó gặp nguy hiểm, gã không thể nào không quan tâm.
Mông Tinh gật đầu đồng ý rồi quay mặt đi. Thần kiếm lúc này nhập xác Nhất Uy và vẽ một cách khó khăn trên mặt đất, mạch tượng của Nhất Uy đứt đoạn khiến thần kiếm khó mà điểu khiển cổ tay một cách dễ dàng. Sau khi viết xong cái tên, thần kiếm bay mất, thần tìm một nơi an toàn ẩn nấp.
Mộng Tinh không nghe tiếng động đằng sau nữa mới quay đầu lại. Gã chầm chậm tiến đến nơi thần kiếm vừa vẽ vời. Gã nhận ra cái tên viết dưới đất kia. Nhưng không thể nào là hắn được, theo như gã được biết hắn đã tan biến rồi kia mà.
Chữ viết của thần kiếm còn kéo dài một chút nữa. Mộng Tinh bàng hoàng nhận ra đó là cái gì. Hắn được ra lệnh phải chỉ điểm chổ ở của gã. Mông Tinh tức giận nhìn lăng mộ kia một lần rồi biến mất.