Trình Khai Sơn cả giận nói: “Toàn lực đuổi giết cho ta, nhất định phải tiêu diệt sạch đám súc sinh này!”
Phe hải tặc đã sớm tan rã, bọn chúng hoảng hốt bỏ chạy, ngay cả vũ khí cũng không kịp cầm thì sao có thể là đối thủ của binh sĩ Hắc Kỳ Quân được chứ? Trận chiến này kéo dài đến tận hừng đông, cuối cùng, đám hải tặc cũng bị xử lý sạch sẽ.
Trình Khai Sơn tìm được một lượng vàng bạc châu báu khá lớn trong hang ổ của hải tặc, xem như thu hoạch bất ngờ. Trong lúc bọn họ đang thu dọn chiến trường, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của một cô gái.
“Á!”
“Là ai?”, các binh sĩ Hắc Kỳ Quân đều tỏ vẻ cảnh giác.
“Ngươi cũng là người Trung Nguyên ư?”, giọng một cô gái vang lên.
Binh sĩ Hắc Kỳ Quân men theo âm thanh tìm kiếm, cuối cùng, bọn họ phát hiện giọng nói kia phát ra từ địa lao.
“Đúng, chúng ta là binh sĩ Hắc Kỳ Quân”, một binh sĩ đáp.
“Vậy ngươi có thể thả chúng ta ra ngoài được không? Chúng ta đều là dân chúng vô tội bị bắt đến đây!”, cô gái kia khóc nấc lên, kế đó, bọn họ nghe thấy tiếng khóc của rất nhiều cô gái vang lên.
“Chuyện gì?”, Trình Khai Sơn đi đến.
“Trình tướng quân, là những cô gái bị đám hải tặc bắt!”, binh sĩ đáp.
Trình Khai Sơn: “Còn không mau cứu người”.
Khi hơn chục cánh cửa địa lao được mở, từng cô gái lần lượt bò ra, khiến mắt những người binh sĩ hải quân xung quanh đỏ hoe…
Các cô gái trẻ đều có vết thương, vết sẹo trên người, quần áo rách tả tơi, thậm chí có người bụng rất to nhưng cũng chi chít vết sẹo. Điều tồi tệ hơn nữa là nhiều cô gái đã mất khả năng đi lại, và còn rất nhiều người bỏ mạng trong địa lao, không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa…