Bộ Giai liền đem mọi chuyện hôm nay chứng kiến và nghe thấy ở Sơn Hải ty nói cho A Hy biết, A Hy sau khi nghe xong suýt chút nữa đánh rơi cả chén đũa:
“Cái gì? Một khối cầu gỗ kích thước bằng một bàn tay ném trên mặt đất có thể biến ra tòa thành trì lập thể dài rộng hai bước? Còn không chỉ là một thành trì, tất cả trọng trấn trong lãnh thổ Đại Duật đều có thể dùng một khối cầu phơi bày ra hết?”
“Đúng vậy. Ngoại trừ thành trì, những nơi quân sự yếu đạo cùng núi non đều có thể hiện ra.”
“Đợi đã…… Ta không hiểu cho lắm, chỉ một khối cầu gỗ, nó làm sao có thể biến ra đủ kiểu như vậy.”
“Có sáu cái chốt kích cỡ bằng hạt đậu xanh, ấn chốt theo những tổ hợp khác nhau sẽ biến ra những mô hình khác nhau.” Tả Khôn Đạt nói, “Biến hóa ngay trên khối cầu đó.”
“Một khối cầu gỗ, có thể chứa nhiều thứ như vậy?”
“Đúng vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta thực không thể tin được.” Bộ Giai nói, “Từng mảnh gỗ nhấp nhô lên xuống biến hóa, tạo ra những diện mạo hoàn toàn bất đồng. Sơn Hải Đô úy nói, Sơn Hải ty đã chiêu mộ được một nhóm trinh sát tinh anh, chỉ cần đi thăm dò thu thập những chi tiết địa mạo trở về, nàng liền có thể đem toàn bộ địa thế của cả Đại Duật thậm chí các hồ tộc xung quanh sắp xếp vào bên trong Thiên Binh Thần Hạp. Về sau hành quân tác chiến chỉ cần mang theo một khối cầu đó là được, so với việc phải vác một đống cuộn vải hoặc da trâu thì sẽ ít tốn sức hơn.”
“Thì ra Sơn Hải Đô úy đã có người đảm đương phụ trách rồi, lại còn là người thần kỳ như vậy?” A Hy cũng không tức giận, ngược lại còn đặc biệt hâm mộ.
Cả đám người tán gẫu đến hăng say, nhất thời không rời được món đồ chơi mới của A Liêu.
Chân Văn Quân: “Các ngươi nếu không ăn thì ta ăn hết a.”
Bất luận có bị thương nặng đến đâu khẩu vị của A Hy cũng chỉ có hai mức độ khác biệt là tốt và rất tốt, Tiểu Kiêu đang ở độ tuổi cao lớn, sức ăn cũng đặc biệt kinh người, hai người các nàng chia nhau cả một con lợn sữa quay. Mãi cho đến đêm khuya cả đám người mới ăn uống no đủ, giải tán đi ngủ.
Chân Văn Quân hỏi Bộ Giai về tình hình của Chu Mao Tam, Bộ Giai nói Chu Mao Tam là một người niệm ân, hắn vẫn luôn muốn quay về Nhữ Trữ, chẳng qua là không có cơ hội. Năm ngoái còn viết thư đến nhà ta ở Nam Nhai nhờ thê tử ta chuyển giao cho ta, hỏi tình hình của ngươi ở kinh thành, có lẽ là vẫn không buông bỏ được.
Chân Văn Quân gật gật đầu, nhờ Bộ Giai hỗ trợ đi đến Yên Hàng huyện tìm một người, ghé vào bên tai hắn nói khẽ một phen, Bộ Giai lộ ra ý cười thần bí:
“Ta tối nay liền xuất phát!”
Ngày hôm sau chính là yến hội khánh công được tổ chức vì Chân Văn Quân diệt trừ Tru Tà Giáo, yến hội diễn ra tại hoa viên của hoàng thất Dịch Tĩnh viên.
Lúc này đúng là thời điểm trăm hoa nở rộ ở trong Dịch Tĩnh viên, Chân Văn Quân vừa mới tiến vào bên trong hoa viên đã ngửi được hương hoa tràn đầy trong mũi, hạnh vũ lê vân*, phảng phất như tiên cảnh nhân gian. Trong hoa viên đã có không ít người, bọn họ tụm năm tụm ba vây quanh cùng nhau trò chuyện, thấy Chân Văn Quân đến đây đều tiến lên chúc mừng, chúc mừng Chân Văn Quân vinh quang thăng chức tứ phẩm Đãng Khấu Tướng quân.
(*) Hạnh vũ lê vân (杏雨梨云): hoa hạnh như mưa, hoa lê như mây, ý chỉ cảnh xuân tươi đẹp
Chân Văn Quân biết “Đãng Khấu Tướng quân” này là một cấp tướng không chính hiệu, tuy mang danh Tướng quân nhưng lại không có thực quyền của Tướng quân, Lý Duyên Ý mặc dù muốn dùng nàng nhưng cũng phải đề phòng nàng, không có khả năng lập tức đề bạt nàng. Điều trọng yếu nhất mà trận chiến này gầy dựng được không chỉ là gia tăng sức nặng của nàng ở trong triều đình và trong quân đội, trọng yếu nhất vẫn là danh vọng trong dân gian.
Chân Văn Quân không chút nóng vội.
Hoàng thượng giá lâm, bầu không khí thoải mái bên trong Dịch Tĩnh viên nhất thời trở nên trang nghiêm. Quần thần quỳ ở tại chỗ ngồi thuộc về chính mình, chia làm hai hàng, cúi đầu hành lễ. Lý Duyên Ý mặc một thân trường bào có chút nhẹ nhàng linh hoạt từ giữa đi tới, Truy Nguyệt quân lạnh lùng đi theo phía sau, bước đi vẫn là chớp nhoáng.
Vệ Đình Húc theo sát sau đó, Lý Duyên Ý vừa đến nơi, Vệ Đình Húc liền từ phía bên kia nhập tiệc.
Ánh mắt của ba người giao hội giữa không trung, Vệ Đình Húc là người đầu tiên lộ ra ý cười, hướng Lý Duyên Ý cúi đầu. Lý Duyên Ý khóe miệng khẽ co giật, ngồi trên vị trí chính đông. Ngự sử Trung thừa kiêm Tư không Trưởng Tôn Diệu cùng Thượng thư lệnh Tả Uân ngồi ở phía còn lại, buổi tiệc rượu ở giữa biển hoa từ từ được bắt đầu.
Chân Văn Quân thuận theo ngồi vào vị trí ở bên cạnh Lý Duyên Ý, nàng vừa mới ngồi xuống Vệ Đình Húc liền đi theo tới đây, cùng nàng vai kề vai ngồi vào chỗ.
Chân Văn Quân muốn đứng dậy rời đi, Vệ Đình Húc chợt cầm tay nàng.
“Ta biết ngươi không muốn phản ứng ta, có điều hôm nay là trường hợp đặc biệt, ủy khuất ngươi rồi.” Vệ Đình Húc ánh mắt hàm chứa cảnh xuân nhìn Chân Văn Quân, giả vờ như đang nói lời tâm tình chỉ có hai người các nàng nghe được, “Hôm nay không chỉ là tiệc rượu khánh công dành cho Văn Quân đơn giản như vậy, chắc hẳn bệ hạ cũng nói với ngươi rồi, nàng đã chiêu mộ được một nhóm thế gia nữ tử đầu tiên tiến vào Thái Học viện để học tập, người hôm nay đến tham dự buổi tiệc này xem như là đại biểu. Nhạ, chính là vị kia ngồi ở bàn lệch phía đối diện búi tóc phi thiên* môi đỏ giống như vừa mới ăn thịt người, đang nhoẻn miệng cười với ngươi đấy.”
(*) Búi tóc phi thiên hay phi thiên kế (飞天髻): là một trong những kiểu tóc của nữ tử cổ đại (chi tiết xin tham khảo hình ảnh trên google)
Vệ Đình Húc miêu tả cực kỳ tinh chuẩn, Chân Văn Quân liếc mắt một cái liền nhận ra vị cô nương mà nàng nói. Cô nương kia hiển nhiên là rất ít khi xuất hiện ở những nơi đông người như vậy, huống chi còn có nhiều nam tử xa lạ như vậy, tỏ ra có chút khẩn trương và sợ hãi, hai tay siết chặt vào nhau, cổ vươn lên thẳng tắp, giống như dây cung được kéo đến cực hạn, chỉ cần dùng lực thêm một tí nữa sẽ kéo đứt.
Từ khuê phòng tiến ra thế giới bên ngoài cần rất nhiều dũng khí, Chân Văn Quân có thể tưởng tượng được, quả thực không thể ở tại thời khắc mấu chốt như thế này khiến cho nàng chán nản. Mà trọng yếu hơn là, Vệ Đình Húc cùng Lý Duyên Ý đều lưu tâm đến vấn đề đẩy mạnh địa vị nữ tử vốn có quan hệ mật thiết với chính mình, Chân Văn Quân nàng lại càng không thể tự phá hủy bức tường thành này.
Nàng không đi, ngồi ổn định.
Quảng Thiếu Lăng cầm chiếu thư đọc rõ ràng từng chữ ca tụng công trạng của Chân Văn Quân, sau khi đọc xong một mảnh âm thanh tán dương vang lên. Lý Duyên Ý ra sức khen ngợi Chân Văn Quân thiếu niên anh dũng thâm tư kỳ lược, chí dũng siêu quần công tham đỉnh nghiệp, ban cho nàng hoàng kim vạn lượng tơ lụa hai nghìn, gia nô một trăm bảo mã một đôi.
Hoàng thượng vừa ra tay như thế này là biết ngay Duật thất hiện tại nghèo túng đến nhường nào, Chân Văn Quân cũng không so đo tặng phẩm nhiều ít, trước cảm tạ long ân.
Lý Duyên Ý mượn chuyện nàng giết tặc lại bắt đầu tán dương nữ quan có bao nhiêu tài giỏi, nhân cơ hội này đem chuyện Thái Học viện tuyển nhận nhóm nữ đệ tử đầu tiên mang lên bàn tiệc mà nói.
Tuy rằng từ sau sự kiện hành thích lần trước Canh gia đã đi vào nề nếp không ít, nhưng các dòng họ thị tộc khác đều đang nhìn chằm chằm vào Hải Nạp biến pháp. Nữ đệ tử tiến vào Thái Học viện có ý nghĩa gì, bọn họ hết sức rõ ràng. Bao nhiêu người đều đang quan sát các nàng, đặc biệt là sau khi Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân đại hôn, hai người liền trở thành cặp đôi được chú ý nhất trong triều đình Đại Duật. Chân Văn Quân ở bên ngoài giết tặc còn chưa có cảm giác gì quá nhiều, nhưng mà Vệ Đình Húc đi đến nơi nào cũng bị vô số ánh mắt nhìn chòng chọc, muốn từ trên người nàng tìm được một tia dấu vết dùng để chèn ép nữ quan, phản đối nữ đế thi hành tất cả những chuyện xâm phạm hoặc có khả năng xâm phạm đến lợi ích của chính mình.
Lý Duyên Ý lúc này đang chậm rãi cất tiếng tràn đầy sức mạnh, đem những cống hiến của Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đối với Đại Duật kể ra từng chút một, cuối cùng khi nói đến các nàng thê thê ân ái, cử án tề mi*, Vệ Đình Húc được một tấc lại muốn tiến một thước liền cầm tay Chân Văn Quân.
(*) Cử án tề mi (举案齐眉): vợ chồng tôn trọng lẫn nhau
Chân Văn Quân: “……”
“Đa tạ bệ hạ trước đó đã chỉ hôn, có thể để cho ta có được một vị hiền thê như thế này. Mặc dù hai người chúng ta sau khi thành hôn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, nhưng dù sao quốc sự nặng như núi, ta tất nhiên là phải ủng hộ.” Vệ Đình Húc bắt đầu vuốt tới vuốt lui ở trên mu bàn tay của Chân Văn Quân, dõng dạc nói sau khi thành hôn hai người có bao nhiêu ân ái, trong lúc phu nhân chinh chiến sa trường có bao nhiêu tưởng niệm. Nói bao lâu nàng liền sờ soạng bấy lâu, bộ dáng hưng trí dạt dào nắm chắc thắng lợi.
Ngay khi nàng vừa nói xong, tất cả mọi người đều đem lực chú ý từ trên người nàng chuyển dời đến trên người Chân Văn Quân, cùng chờ đợi nhân vật chính còn lại trong sự kiện đồng tính thành hôn này phải chăng còn có thể nói ra những lời đường đường chính chính hơn thế, Chân Văn Quân rất nhanh nhấc lên vẻ tươi cười, xoay chuyển nắm chặt bàn tay người kia dùng sức sờ nắn. Vệ Đình Húc đã nhận ra nguy hiểm, muốn rút tay về mà không kịp, bị Chân Văn Quân chặt chẽ nắm lấy, còn ra sức lôi kéo về phía mình.
Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc hai gương mặt kề sát vào nhau, trong tay cố gắng dùng sức xoa nắn, “Phu nhân đoan trang nhã nhặn hiền lành lương thiện, bệ hạ ban cho ta một vị phu nhân tốt như vậy, thật sự là nằm mơ cũng cười ra thành tiếng.”
Vệ Đình Húc bị xoa nắn đến phát đau, nước mắt đều sắp rơi xuống, lau khóe mắt vui mừng không thôi: “Đúng vậy, thật sự là một vị phu nhân tốt.”