“Thôi! Ông và Mỹ Lam cứ nói chuyện đi, thức ăn thì lát con sẽ ăn sau. Cháu ra ngoài có việc xíu.” Cảnh Sâm hôn lên trán Mỹ Lam một cái rồi mới rời đi.
Khoang đã, lúc Cảnh Sâm vừa đi ra cửa sắp đóng cửa lại thì anh đã nhíu mày đưa tay lên ngực tỏ vẻ khí chịu. Chỉ là một cái thoáng nhẹ qua nên Mỹ Lam cũng không dám chắc là thật hay là cô nhìn không rõ nữa. Nhưng chắc Cảnh Sâm sẽ không sao đâu nhỉ. Mỹ Lam không còn suy nghĩ về Cảnh Sâm nữa bởi còn có ông nội ở trước mặt.
Ở Phòng Bệnh Của Cảnh Sâm
“Boss còn định sử dụng nó đến khi nào?” Trần Luân lo lắng hỏi Cảnh Sâm, bởi thứ này rất nguy hiểm càng ngừng sớm thì càng tốt.
“Cậu đừng lo, chỉ đến hết tuần này tôi sẽ không sử dụng nó được. Bởi vì bây giờ cơ thể tôi đang không được tốt nên không thể ngừng sử dụng nó được!” Cảnh Sâm vừa tiêm nó vào người vừa nói, anh chỉ sử dụng nó tạm thời thôi, đến khi cơ thể anh ổn hơn thì anh sẽ cai nghiện nó sau.
“Vâng!” Vì là lời boss nên anh cũng chả dám nói gì thêm.
“À, anh có làm theo những gì tôi dặn dò chứ!” Cảnh Sâm chợt nhớ ra một chuyện, hỏi xem Trần Luân đã giải quyết mọi chuyện ổn thoả như anh nói chưa.
“Dạ thưa boss! Tôi đã làm theo mọi chuyện mà ngài nói, chỉ còn lệnh của ngài thôi thì bọn tôi sẽ ra tay!” Trần Luân kính trả lời.
“Còn sớm! Cứ để thế mấy hôm nữa đi rồi ta tới xem bọn họ thế nào đã, cứ thế mà chết thì có vẻ đơn giản quá nhỉ.” Cảnh Sâm lạnh lùng vừa nói vừa hận không thể băm bọn chúng ta thành trăm mảnh.
Nhớ like và bình luận nhà mọi người!!! Nếu thích thì hãy nhấn theo dõi để đón chờ những tập mới nhất nhé!!!
Nhớ bỏ phiếu và tặng quà để mình có động lực hơn khi ra chap mới nhá!!!!