Quản gia Hạ bỗng do dự không cam tâm: “Chuyện cỏn con này..”
“Chuyện cỏn con này không cần quản gia Hạ phải hao tổn tâm trí”
Người đàn ông thờ ơ nói.
“Nhưng…”
Quản gia Hạ vẫn đang tranh luận.
Đột nhiên! Trầm Tu Cẩn bỗng nhiên dừng lại, đồng thời ôm người ở trong lòng bất động, nghiêng nửa phần eo về phía sau, một đôi mắt lạnh lùng liếc đến khuôn mặt già cỗi đang không chịu đi nghỉ ngơi của quản gia Hạ, sau đó khóe miệng hếch lên, lại hiện lên vẻ lạnh lùng, ánh mắt như con dao lạnh chĩa vào quản gia Hạ: “Chú chỉ cần làm cho tốt trách nhiệm công việc của chú.”
Ý đang cảnh cáo không nói cũng hiểu! Trên khuôn mặt già cỗi của quản gia Hạ, bỗng trở nên trắng bệch, ánh mắt vẫn có chút không cam tâm, cần chặt răng nhẫn nhịn.
Cộc, cộc, cộc…
Trong tai nghe thấy tiếng bước chân ở trước mặt đang bước đi mỗi lúc một xa.
Quản gia Hạ bỗng chốc ngẩng đầu lên, tức giận mà không cam tâm âm thầm nói ở phía sau Trầm Tu Cẩn: “Cậu chủ có còn nhớ Vi Minh không? Có còn nhớ…
trước khi Vi Minh chết đã phải chịu những bức hại mà không một người nào biết không?”
Trong đôi mắt của quản gia Hạ hiện lên sự đau khổ khó chịu, khàn giọng âm thầm nói, trong lời nói còn ẩn giấu một chút quở trách! Con mắt trống rỗng của Giản Đồng, có một khoảnh khắc sáng lên, là một tia sáng rất yếu ớt, nhưng không kịp hở ra, thì lại tịt xuống, chôn vùi mất đi…
Chỉ là không có ai nhìn thấy, trong con mắt trống rỗng của cô, có một chút vẻ chế giêu đang xoay chuyển…
Hại người cuối cùng lại hại mình, haha~ Vi Minh trước khi chết đã phải chịu



– —————–